Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - 150
Cập nhật lúc: 2024-05-22 11:03:48
Lượt xem: 281
Sau khi kiểm tra chương trình xong, Đường Niệm Niệm đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, là người điều khiển nhập nhầm chương trình, vô tình sửa đi mệnh lệnh, khiến chiếc máy xảy ra trục trặc.
[Chiếc máy được lập trình PLC đầu tiên trên thế giới ra đời vào năm 1969, cốt truyện phần này yêu cầu thời gian hơi bước tới một chút]
“Các kỹ sư nước ngoài không nói cho mọi người biết, nút này không được nhấn sao?”
Đường Niệm Niệm chỉ vào phím sửa đổi chương trình điều khiển, hỏi.
Hai người điều khiển, một người thì mê mang, một người thì có ánh mắt lảng tránh, vừa nhìn đã biết ngay.
“Sư phụ Vương, tại sao ông không báo cáo về việc mình phá hoại thiết bị?”
Xưởng trưởng Tiền vừa nhìn đã hiểu rõ, tức giận vô cùng, vì hai chiếc máy ông tổ này, ông ta đã phải cầu xin hết chỗ này tới chỗ khác, tóc cũng bạc hết mấy chục cộng, hóa ra là do tên này giở trò.
“Tôi... Tôi không cố ý, tôi... Tôi chỉ tò mò đụng vào, ai ngờ lại bị hỏng.”
Sư phụ Vương đổ mồ hôi lạnh, ấp úng biện giải.
Thật ra mấy ngày qua ông cũng không tốt đẹp gì, ngày nào cũng lo lắng sẽ bị phát hiện là mình đã phá hư chiếc máy nhập khẩu, cũng may đã qua lâu như vậy mà không có ai phát hiện, lòng ông cũng dần lắng xuống.
Không ngờ cô gái xinh đẹp này chỉ ấn vài nút đã nhận ra vấn đề.
Sư phụ Vương đổ mồ hồi đầy mặt, sợ sẽ bị phạt, hai cái đùi cũng mềm nhũn, run như sậy.
“Xưởng trưởng, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ muốn xem thử bên trong là cái gì, thật sự không ngờ sẽ xảy ra vấn đề.”
“Vì sao ông không báo cáo?”
Xưởng trưởng Tiền đè lại lửa giận, trầm giọng chất vấn.
Nếu tên này nói ra sớm, nói không chừng các kỹ sư phái từ Thượng Hải tới cũng đã sửa được, hai thiết bị này cũng không phải ngừng hoạt động nửa năm, nhà máy lại càng không tổn thất lớn tới vậy.
“Tôi... Tôi sợ anh mắng tôi!”
Giọng của sư phụ Vương càng ngày càng nhỏ, ông ta lại càng sợ bị sa thải.
Xưởng trưởng Tiền công chính liêm minh, ngay cả chị vợ mình nói đuổi là đuổi, không nể chút mặt mũi, ông ta là trụ cột gia đình, nếu thất nghiệp cả nhà phải hít gió Tây Bắc mà sống, ông ta sợ!
“Đã làm sai thì phải dũng cảm gánh vác, nếu ông chủ động nói, tôi còn có thể khoan dung, chủ nhiệm Mạnh, ông không thể ở lại phân xưởng số hai!”
Xưởng trưởng Tiền đã có suy nghĩ sa thải, kiểu người táy máy tay chân lại không chịu gánh vác như vậy, tuyệt đối không thể giữ lại nhà máy.
“Xưởng trưởng, đừng sa thải tôi, tôi thật sự không cố ý, cầu xin anh thấy tôi đã chăm chỉ cống hiến cho nhà máy mười mấy năm, mà tha cho tôi đi!”
Sư phụ Vương đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy đùi xưởng trưởng Tiền giống như hát tuồng, đau khổ cầu xin.
“Kéo ra ngoài!”
Sắc mặt của xưởng trưởng Tiền rất khó coi, đã làm sai thì phải trừng phạt, không có quy tắc thì không có chuẩn mực, lần này không phạt sư phụ Vương, sau này những người khác sẽ học theo, người nào cũng táy máy tay chân, các máy móc trong nhà máy đều là tài sản quốc gia, chỉ cần có ai đó ác ý, sẽ phải chịu tổn thất rất lớn.
Ông ta không thể vì phút mềm lòng mà giữ lại người có lòng dạ bất lương.
Chủ nhiệm Mạnh kêu người tới kéo sư phụ Vương ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/150.html.]
Cả phân xưởng cũng yên tĩnh.
Ánh mắt những người khác nhìn Đường Niệm Niệm đều trở nên kiêng dè, cô gái xinh đẹp này còn trẻ, nhưng kỹ thuật siêu phàm!
Kỹ sư Thượng Hải cũng không phát hiện ra điểm lỗi, cô gái này mới đến vài phút đã nhận ra, thật đỉnh!
“Tiểu Đường à, hai chiếc máy đó còn vấn đề nào khác không?” Xưởng trưởng Tiền hỏi.
“Tôi muốn kiểm tra thử, xem thiết bị được bảo dưỡng ra sao?”
Đường Niệm Niệm đã sửa lại chương trình, cô trèo lên chiếc máy kiểm tra, trước khi khởi động máy, nhất định phải kiểm tra thử, xem đã tra dầu hay chưa, mạch điện và các linh kiện đã ở đúng vị trí ban đầu không, các con vít ở bộ phận quan trọng có chặt hay không, điều quan trọng nhất là, xung quanh thiết bị có người không.
“Có làm, tôi tự mình quan sát.”
Chủ nhiệm Mạnh vội trả lời.
Đường Niệm Niệm đã kiểm tra xong, bảo trì khá tốt, cô lại về bảng điều khiển, nhập mệnh lệnh vận hành cơ bản, sau đó nhấn nút vận hành.
Thiết bị khổng lồ bắt đầu vận hành, lên, xuống, trái, phải, xoay tròn... Mọi chuyển động đều vô cùng linh hoạt, thao tác thành thục giống như các kỹ sư nước ngoài năm đó.
Sắc mặt xưởng trưởng Tiền kích động, hai mắt sáng tới mức có thể thắp sáng năm ngôi sao.
Sau một lượt vận hành, thiết bị không xảy ra vấn đề gì, Đường Niệm Niệm lại sửa cả một chiếc máy khác, mọi thứ đều ổn.
“Được rồi, tuyệt đối không được nhấn nút này, nó điều khiển chương trình của thiết bị, giống như bộ não của mọi người, động vào não là sẽ ngu ngốc, hiểu chứ?”
Đường Niệm Niệm lại dặn dò thêm một lần nữa, giọng nói vô cùng lạnh lùng, giống như trước đây cô từng huấn luyện người vận hành.
Cô ghét nhất những người vận hành không nghe lời, làm một người vận hành, điều không cần thiết nhất chính là lòng hiếu kỳ, chỉ cần nghiêm túc vận hành theo mệnh lệnh là được.
“Chủ nhiệm Mạnh, có nghe thấy không?”
Xưởng trưởng Tiền lạnh lùng nhìn chủ nhiệm Mạnh, nhất định phải trừ tiền thưởng tháng này, còn phải phạt tiền nữa, thân là chủ nhiệm phân xưởng lại không quản lý tốt công nhân bên dưới, đáng bị phạt.
“Đã nhớ, tôi nhất định sẽ quản lý tốt bọn họ!”
Trên trán chủ nhiệm Mạnh cũng toát mồ hôi lạnh, hận c.h.ế.t sư phụ Vương, mẹ nó hại đời ông ấy.
Tiền thưởng tháng này nhất định đã mất!
“Đừng dùng tấm bạt che lại, thiết bị không sao cả.”
Đường Niệm Niệm bình thản nói, đi tới cửa phân xưởng nói, vừa rồi chạm vào máy móc nên dính chút dầu máy.
Ở trước cửa có vòi nước, có xà phòng và mùn cưa, trộn hai thứ đó lại với nhau có tác dụng loại bỏ vết bẩn, nhưng có chút xót tay.
Đường Niệm Niệm rửa tay sạch sẽ, lau đại vài cái lên người.
“Tiểu Đường vất vả rồi, đến văn phòng tôi uống ly trà nóng đi!”
Xưởng trưởng Tiền nhiệt mình mời, ánh mắt nhìn cô giống như đang nhìn một bảo bối lớn.
Cô gái này không chỉ có mối quan hệ với các sư phụ cấp bảy, cấp tám, mà bản thân cô cũng là bảo bối, người có thể dễ dàng sửa chữa thiết bị nhập khẩu trong cả nước, nếu tính cũng chưa được mấy người.