Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-05-20 15:51:57
Lượt xem: 320
Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn đứng canh chừng trước cửa, nhìn bà cụ Đường bò xuống gầm giường giống như ăn trộm, còn gõ đông gõ tây, vô cùng buồn cười.
“Ơ, nhớ rõ là ở chỗ này, đúng rồi, là ở chỗ này!”
Bà cụ Đường lầm bầm, bà ấy tìm cái lỗ trên tường, cái lỗ này là bà ấy mới phát hiện, bên trong cất giấu toàn bộ số tiền trong nhà.
Bà ấy rút gạch ra, móc ra một cái túi vải, bên trong bọc ba lớp, bên ngoài bọc ba lớp, trong đó là toàn bộ tài sản của nhà họ Đường, bà cụ Đường đặt vòng tay vàng vào trong đó, lại cẩn thận bọc lại, nhét vào trong lỗ, đặt gạch vào, còn không yên tâm đè mấy cái, sau đó mới bò ra ngoài.
“Cháu không thấy nhỉ?”
Bà cụ Đường cảnh giác hỏi, sợ Đường Niệm Niệm nhìn lén.
“Không ạ, luôn quay lưng.”
Đường Niệm Niệm nhịn cười lắc đầu, mặc dù cô luôn quay lưng, nhưng cầm gương soi, thấy rất rõ.
Thấy bà cụ Đường vẫn không quá tin, cô dứt khoát nói thẳng: “Bà ơi, cháu kiếm được 98 đồng!”
Bà cụ Đường lập tức yên tâm, đúng vậy, tiền lương một tháng của cháu gái tận 98 đồng, coi thường chút tiền của bà ấy.
“Bà đi làm công, cháu ở nhà trông chừng chị cả cháu!”
Bà cụ Đường vội vã rời đi, hôm nay phải làm được tám công điểm mới được về nhà.
Cho dù có vòng tay vàng, cũng không thể ngừng làm.
“Bà ơi, bà mau gả chị cả đi đi, để lại trong nhà chính là tai họa!”
Giọng của Đường Niệm Niệm lạnh đi, kiếp trước Đường Ngũ Cân thuận lợi gả cho Hà Quốc Khánh, trở thành chó săn trung thành của Liễu Tịnh Lan và Tề Quốc Hoa, giúp bọn họ đối phó người nhà họ Đường.
Thứ lòng lang dạ sói như vậy, cứ dứt khoát thành toàn cho tình yêu của cô ta, sau khi gả cho Hà Quốc Khánh, xem thử cô ta có thể hạnh phúc bao nhiêu.
“Bà mối Mã đang tìm người!”
Bà cụ Đường cũng nghĩ như thế, nhưng người trẻ tuổi không dễ tìm, tính tình tốt lại còn phải có nhân phẩm tốt, lại chăm chỉ, người trẻ tuổi như vậy không nhiều cho lắm, bà mối Mã cũng phải từ từ chọn.
Đàn ông bình thường đều nóng tính, nhân phẩm cũng không tốt, còn ra tay đánh vợ, mặc dù bà cụ Đường không thích cháu gái lớn, nhưng cũng không muốn đẩy cô ta vào hố lửa, muốn tìm một người đàn ông đáng tin cậy.
Bà cụ Đường vội vã đi làm công, Đường Niệm Niệm cũng không ở nhà trông nhà, cô không rảnh trông chừng Đường Ngũ Cân, cô ta muốn chạy thì cứ chạy, cô chắc chắn không ngăn cản.
Người nhà họ Đường trọng tình nghĩa, còn muốn tìm một người đàn ông đáng tin cậy cho Đường Ngũ Cân, nhưng cô ta lại là thứ bạch nhãn lang[1], vô ơn bội nghĩa với nhà họ Đường, Đường Niệm Niệm xoay chuyển tròng mắt, có cách rồi.
[1] Chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Cô yên lặng đi ra chỗ cửa sổ sau nhà, nghiêng tai lắng nghe, Đường Ngũ Cân đang ngủ, cô nới lỏng vài chiếc đinh bịt cửa sổ ra, chỉ cần Đường Ngũ Cân đẩy mạnh là có thể đẩy cửa sổ ra, chạy đi.
Người nhà họ Đường không nỡ, vậy cô coi như làm kẻ ác, tạo cơ hội cho Đường Ngũ Cân.
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng vỗ tay, cõng sọt, cầm đao bổ củi lên núi.
Dưới chân núi có hơn chục đứa trẻ đang chơi đùa, Cửu Cân cũng đang ở đó.
“Chị hai, chị về khi nào thế? Chị không ở nhà, em nhớ chị muốn chết!”
Cô bé nhào tới như bay, ôm chặt lấy Đường Niệm Niệm, chiếc miệng nhỏ nói ra nỗi nhớ nhung của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo/chuong-100.html.]
“Nhớ chị hay là nhớ kẹo?”
Cô bé như vua nịnh nọt, ôm cánh tay Đường Niệm Niệm làm nũng.
Mấy ngày nay chị hai không có ở nhà, bà nội nấu cơm không cho thịt, cô bé rất muốn ăn thịt.
Đường Niệm Niệm móc kẹo sữa trong túi ra, lột giấy gói kẹo, nhéo vào trong miệng cô bé, còn nhét thêm một nắm lớn: “Chia cho bạn em đi.”
“De!”
Cửu Cân vui vẻ đồng ý.
Các bạn nhỏ khác vây quanh Cửu Cân giống như chúng tinh phủng nguyệt.
“Mỗi người một viên, ai cũng có phần, sau này mấy cậu phải nghe lời tớ đó, biết không?” Cửu Cân lớn tiếng nói.
“Đã biết, đều nghe theo Cửu Cân.”
Các bạn nhỏ đồng thanh đồng ý, Cửu Cân thường xuyên cho bọn họ ăn đồ ngon, bọn họ nhất định nghe lời Cửu Cân.
Sau này nếu ai trong thôn dám nói bậy chị hai của Cửu Cân, bọn họ sẽ báo cáo với Cửu Cân, tập trung chú ý vào các thanh niên tri thức và nhà họ Tề.
Đường Niệm Niệm đã đi xa, nghe thấy giọng nói của mấy đứa nhóc, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cô đi tới chỗ chuồng bò trước, hai ông cụ đều đang chăn bò, sắc mặt tốt hơn không ít, trên mặt cũng có thêm chút thịt, Đường Niệm Niệm vô cùng hài lòng, chắc là tháng sau sẽ không sốt đâu.
“Bộp”
Đường Niệm Niệm nhìn xung quanh, thấy không có ai, ném mạnh một xấp báo, trùng hợp ném trước mặt lão Chương.
Báo lấy từ chỗ xưởng trưởng Vũ, cô nói muốn lấy chút báo cũ về nhà nhóm lửa, xưởng trưởng Vũ bảo thư ký tìm một núi báo, để cô lấy về hết.
Đường Niệm Niệm chọn mấy tờ báo gần đây, ném cho lão Chương.
Đặng Trường Thắng phản ứng rất nhanh, vội vàng cất báo, cũng không thấy Đường Niệm Niệm, nhưng ông ấy biết chắc chắn là do cô gái này đưa tới.
“Để tôi giấu đi.”
Đặng Trường Thắng nhỏ giọng nói, lão Chương gật đầu, ánh mắt vô cùng hưng phấn.
Mấy ngày nay có báo xem, cuộc sống của ông ấy vô cùng phong phú, chỉ cần có đồ ăn tinh thần bổ sung, cho dù có ở trên núi chăn bò cả đời, ông ấy cũng chịu.
Lão Chương chưa bao giờ tin thần lại chắp tay trước ngực, lẩm bẩm nói:
“Cảm ơn Bồ Tát, người nhất định phải phù hộ tôi để tôi có ngày được báo đáp ân tình với con bé Niệm!”
Trước đây ông ấy không tin Bồ Tát, nhưng bây giờ ông ấy tin.
Nhất định là Bồ Tát thấy ông ấy và lão Đặng quá khổ, cho nên mới phái con bé Niệm tới!
Ông ấy chỉ có thể hy vọng, lúc còn sống sẽ có cơ hội báo đáp con bé Niệm!
Đường Niệm Niệm lên núi hái chút linh chi và dược diệu, còn bắt chút thỏ rừng và gà rừng, sau đó xách một con gà rừng và thỏ hoang xuống núi.
Mấy ngày nay cô không ở nhà, trong nhà chắc chắn không ăn thịt, nếu không Cửu Cân đã không thèm như vậy.
Lúc tan làm, nhà họ Đường lại tỏa ra mùi thịt thơm lừng, các thôn dân ngửi mãi cũng thành quen, đều nuốt nước miếng đi nhanh hơn, nhanh chóng rời khỏi nhà họ Đường.