Xuyên sách thành tiểu thuyết gia - 12
Cập nhật lúc: 2024-09-24 11:19:00
Lượt xem: 3
Ngành xuất bản của thế giới này quá mức chuyên nghiệp, dưới lợi ích quá lớn, nước cũng sâu hơn nhiều.
Tác giả chỉ là một chuỗi trong ngành công nghiệp xuất bản này thôi, không thể chỉ lo thân mình."Good girl."Lịch trình của Khang Mộ Thành vô cùng chặt chẽ, vừa đưa Giản Tĩnh đến cửa chung cư đã vội vàng chạy đi mở họp.
Như vậy cũng cho Giản Tĩnh thời gian quen thuộc hoàn cảnh.
Chung cư cô đang ở vô cùng xa hoa.
Bảo vệ vừa trẻ lại điển trai, toàn bộ mặc đồng phục màu đen, còn nuôi một con Becgie, vừa thấy cô đã lao tới cọ chận."Cô Giản vừa về đấy à?" Anh bảo vệ cười tủm tỉm tiếp đón: “Kỵ Sĩ vừa thấy cô là xông tới, không ngăn được.""Vâng." Giản Tĩnh cũng không bất ngờ việc mình có quan hệ hòa hợp như vậy với nhân viên tòa nhà.
Con gái sống một mình đều cần cẩn thận: "Kỵ Sĩ, có nhớ chị không?"Becgie Kỵ Sĩ điên cuồng phe phẩy đuôi.
Giản Tĩnh xoa đầu nó vài cái mới chào hỏi đội bảo vệ, lên tầng về nhà.
Cô ở trên tầng 18, một tầng hai nhà, thiết kế kiểu ÂuTầng dưới cùng là nhà ăn, phòng khách, phòng bếp, buồng vệ sinh và một phòng ngủ phụ.
Tầng hai là phòng ngủ chính và thư phòng.
Diện tích khoảng hai trăm mét vuông, không hẳn là rộng, nhưng ở một mình thì có dư.
Quan trọng nhất là nhà này giao toàn khoản.
Chuyện đầu tiên Giản Tĩnh làm khi về đến nhà là kiểm tra toàn bộ giấy tờ, chứng nhận của mình, kể cả sổ tiết kiệm cùng chi phiếu.
Tình huống đều ăn khớp với trong trí nhớ, ngoại trừ căn nhà đang ở, bất động sản của cô còn có một căn hộ nhỏ cho thuê, mỗi tháng thu vào khoảng 6000 làm tiêu vặt.
Đa số phần gửi ngân hàng đều từ quản lý quỹ chuyên nghiệp xử lý, người kia là bạn học của Khang Mộ Thành, mỗi năm đều có thể kiếm cho cô năm, sáu mươi vạn.
Phải lặp lại lần nữa, nhà văn ở thế giới này thật sự có tiền!Giản Tĩnh không tính là tác giả có sách bán chạy đã có thể áo cơm không lo, càng đừng nói mấy tác giả nổi danh khác.
Ở nhà lầu đi xe thể thao là chuyện quá ư là bình thường.
Vui sướng không được nổi ba phút, nghi hoặc trước đó lại nổi lên trong lòng: ‘Điều kiện sống ưu đãi như vậy, sao Hệ Thống vẫn nói cô không thể tự mình gánh vác?’Không hiểu nổi.
Tiếp theo, cô lại kiểm tra phòng ngủ và buồng vệ sinh, xác định không có đối tượng thân mật.
Mặc kệ có phải đang có quan hệ hay không, tóm lại là không có.
Tiếp theo là phòng sách.
Tủ thủy tinh cạnh giá sách có thuốc lá, có rượu, có máy pha cà phê.
Ni-cô-tin, cồn, cà phê, không thiếu cái gì.
Xem ra áp lực làm tác giả thật là lớn.
Giản Tĩnh vứt t.h.u.ố.c lá đi, hút thuốc có hại cho sức khỏe, không thể dùng nữa.
Rượu và máy pha cà phê thì không sao.
Cô làm một tách cà phê đặc, cầm quyển ‘Bác sĩ ác quỷ’ mới nhất lên, ngồi bên cửa sổ vừa nhâm nhi cà phê vừa đọc.
Nam chính là một bác sĩ trẻ trong thành phố lớn, mỗi ngày đi làm, khám chữa bệnh, cuộc sống không khác gì người thường.
Nhưng thật ra anh ta không phải con người, mà là một quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Anh ta không có trái tim.
Mỗi tháng anh ta đều phải ăn một trái tim người, bằng không sẽ suy yếu dần đến lâm vào ngủ say.
Nhưng không phải trái tim nào đều được, cần phải là tim kẻ ác.
Nếu ăn một trái tim lương thiện chẳng khác nào nuốt độc dược, sẽ sống không bằng chết.
Vì thế, bác sĩ biến thành một thợ săn hành tẩu trong đêm đen, chuyên g.i.ế.c những kẻ cùng hung cực ác.
Ban ngày cứu người, buổi tối g.i.ế.c người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-tieu-thuyet-gia/12.html.]
Anh ta bắt được kẻ ác sẽ cho bọn họ vào chỗ chết.
Không thể không nói, giả thiết này hơi cũ kỹ, có rất nhiều tiểu thuyết đặt ra vai chính không phải người như vậy, người đọc cũng sinh ra thẩm mỹ mệt nhọc.
Nhưng nếu nói nhạt nhẽo thì cũng không đến nỗi.
Câu chuyện này có điểm sáng không giống người thường.
Đầu tiên là thiết đặt nam chính.
Anh ta g.i.ế.c người không vì chính nghĩa, khác hẳn phạm nhân g.i.ế.c người vì cảm thấy mình đang thay trời hành đạo.
Bác sĩ không bận tâm chính hay tà, căn bản là bị buộc thôi.
Mà anh ta làm bác sĩ cũng không phải vì muốn cứu người, trong mắt anh ta, tu sửa cơ thể người chẳng khác nào tu sửa một con rối tinh xảo hoàn mỹ, là nghệ thuật.
Tiếp đó, bởi vì nam chính không quan tâm thiện ác, cho nên cũng không cách nào phân xử thiện ác.
Như trong chương thứ hai, nam chính g.i.ế.c c.h.ế.t một cô gái áo đỏ hành hung trong đêm mưa, cho rằng cô ấy là sát nhân điên cuồng.
Ai ngờ vừa nuốt trái tim của cô thì toàn thân như bị lửa thiêu, đau đớn vô cùng.
Cô gái kia có trái tim thiện lương, cô ấy g.i.ế.c người không phải vì ác, mà là vì báo thù cho em gái.
Câu chuyện kể với ngôi ba, nhưng đứng dưới thị giác nam chính, độc giả chỉ có thể theo góc độ của nam chính quan sát, từ manh mối để lại đoán xem ‘Con mồi’ là ác hay thiện, biến thành một trò chơi cực kỳ thú vị.
Tận mắt chứng kiến chưa chắc đã là thật.
Cái gọi là ác, rất có thể chính là thiện, cái gọi là thiện, có thể mới là ác.
Giản Tĩnh vuốt lương tâm tự hỏi, cô cảm thấy quyển tiểu thuyết này của ‘mình’ viết rất tốt.
Kẻ ngu ngốc nào mắng cô hết thời thế? Gọi người lăn ra đây mà viết.
Cô một hơi uống cạn số cà phê còn lại, hít hà một hơi, lên giường đi ngủ.
Nệm mềm cứng vừa phải, gối đầu cao thấp thích hợp, Giản Tĩnh vừa dính gối đã ngủ, chỉ tại trong mộng loáng thoáng nghe được vài còi cảnh sát sắc nhọn nhưng rất nhanh yếu dần xuống, cô lật người, nặng nề ngủ say.
Hôm sau, trời cao khí thanh, thời tiết đẹp.
Giản Tĩnh rửa mặt xong, kéo rèm ra, lại phát hiện bên ngoài tòa nhà ướt át, tầng lầu bên trái đối diện còn có vết đen, dưới lầu có rất nhiều người đang chỉ trỏ.
Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm vây xem của cô thì đã xảy ra chuyện rồi.
Mở di động lên, quả nhiên, hội nhóm bất động sản đã muốn thông báo việc này:‘Các vị chủ hộ, rạng sáng 1 giờ 30 hôm nay, phòng 1302 tòa 5 đã xảy ra hoả hoạn, phòng cháy đã tới kịp thời dập tắt ngọn lửa, chưa tạo thành thương vong.
’Bên dưới có người hỏi nguyên nhân hỏa hoạn.
15 - 1401: ‘Nghe nói là có người phóng hỏa…’09 - 0801: ‘Thật hay giả? Sao lại phóng hỏa thế?’05 - 1002: ‘Thật đấy, hôm qua tôi suýt bị dọa c.h.ế.t khiếp, sau còn thấy cảnh sát đến.
’16 - 0802: ‘Tôi nghe anh họ ở đồn công an nói là đắc tội người ta, người ta chuyên môn trả thù.
’Giản Tĩnh: ‘Ông cụ xem di động trên tàu điện ngầm.
JPG’Chuyên môn đến nhà người khác phóng hỏa ấy à? Hận sâu đến mức nào chứ? Cô âm thầm lắc đầu, cũng không yên tâm lắm, tùy tay mở ra trang tin tức.
‘Album mới của XX đã online, tính đến 12 giờ đêm, lượng chia sẻ đã đột phá trăm triệu.
’‘Cảnh sát tuyên bố lệnh truy nã, đám tội phạm cướp châu báu XXX đang lẩn trốn, treo giải thưởng thưởng 5 vạn tệ.
’‘Nhà xưởng bỏ hoang phát sinh nổ mạnh, 7 học sinh bị nhốt, đội phòng cháy đang khẩn trương cứu viện.
’Giản Tĩnh nhìn chằm chằm tiêu đề tin tức hồi lâu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Tin tức cá nhân hóa à? Hình như trước đây rất ít khi thấy… ờm, nhiều tin tức nguy hiểm thế này.
Sống lại trong thân thể khác của mình đang tự sát tìm đường c.h.ế.t thì coi như thôi đi, nhập viện còn đụng tới hung phạm cầm d.a.o g.i.ế.c người, về nhà ngày đầu tiên thì tòa nhà cách vách có người cố ý phóng hỏa…Giản Tĩnh rùng mình, tóc gáy thẳng dựng đứng.