Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - 609
Cập nhật lúc: 2024-05-17 20:49:54
Lượt xem: 1,715
Phần lớn là Tiêu Ngọc Minh nói, mọi người lắng nghe. Một năm này trải nghiệm của Tiêu Ngọc Minh có thể nói là độc đáo muôn màu. Hoá ra những tên thổ phỉ kia vì Nhu Lợi Quốc chiến loạn mà tạo thành, cơ hồ đều bị hắn đánh gần hết.
Sự trưởng thành của Tiêu Ngọc Minh có thể nhìn thấy rõ, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều thấy hài lòng không thôi. Chẳng qua, mọi sự thành đều đi kèm với trả giá. Tiêu Ngọc Minh tuy nhẹ nhàng thoải mái kể lại những trải trong một năm nay, nhưng tuỳ tiện nghĩ thôi đã biết chẳng hề đơn giản như vậy.
Bây giờ Tiêu Hoài không trấn thủ trong Tây Bắc quân, tướng sĩ trong Tây Bắc quân liệu đều nghe theo tiểu soái là hắn không? Chắc chắn là không. Cho nên, hắn chỉ là muốn đứng vững chân trong Tây Bắc quân cũng không phải là chuyện dễ dàng, chứ đừng nói đến trấn áp thổ phỉ. Chỉ là, đây là chuyện hắn nhất định phải trải qua.
Ăn tối xong, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài gọi một mình Tiêu Ngọc Minh đến thư phòng.
"Có bị thương hay không?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Minh miệng cười toe toét: "Đều là vết thương nhỏ, không nghiêm trọng."
Đường Thư Nghi có chút không tin, nhưng nàng cũng không thể vén y phục hắn lên nhìn, liền nói: "Ngày mai bảo đại phu bắt mạch cho con."
"Vâng." Tiêu Ngọc Minh ngoan ngoãn nói, hắn biết Đường Thư Nghi đang lo lắng cho thân thể của hắn.
"Tình hình bên Tây Bắc thế nào rồi?" Tiêu Hoài hỏi.
"Tổng thể ổn định, chẳng qua có hai cái dã tâm lớn." Tiêu Ngọc Minh nói.
"Dung vương thì sao?" Tiêu Hoài hỏi.
Ở bên Tây Bắc, Dung vương là yếu tố bất ổn nhất.
Tiêu Ngọc Minh: "Dung vương tạm thời không thấy có gì dị động, chỉ là...."
"Nói đi." Tiêu Hoài nói.
Tiêu Ngọc Minh: "Dung vương dường như có ý định đưa nữ nhi vào cung."
Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi nghe xong lời này, lông mày đều nhíu chặt lại. Địa vị của Dung vương rất đặc biệt, lúc đầu Tiêu Hoài đánh bại Nhu Lợi Quốc thuận lợi như vậy, có quan hệ rất lớn đến việc Dung Vương ở trong tiếp ứng. Sau này, Vương vị của Dung vương không đổi, mà trong tay hắn có không ít binh mã. Nếu như hắn có dị biến, nói không chừng lại phải đánh một trận chiến lớn.
Qua một lúc sau, Tiêu Hoài nói: "Trước tết Dung vương sẽ đến Thượng Kinh, ta gặp mặt hắn rồi nói tiếp, nếu như hắn thật sự chấp mê bất ngộ, vậy thì đánh."
Chỉ là trận chiến này nếu có thể không đánh thì không cần đánh.
Lại trò chuyện một lúc, Tiêu Ngọc Minh rời đi, Đường Thư Nghi nói: "Mọi chuyện trước phải xem Hoàng thượng nói thế nào."
Tiêu Hoài ôm vai nàng đi vào tẩm thất nói: "Nàng yên tâm đi, chúng ta sẽ không nhìn sai người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/609.html.]
Chỉ cần Lý Cảnh Tập không thay lòng, bọn họ sẽ là chỗ dựa vững chắc của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Lý Cảnh Tập liền phái thái giám đến phủ Định Quốc truyền lời, triệu kiến Tiêu Ngọc Minh. Tiêu Ngọc Minh không trì hoãn, đi theo thái giám vào Hoàng cung. Đến ngự thư phòng, Lý Cảnh Tập đang ngồi sau bàn xem tấu chương, nhìn thấy hắn lập tức đứng dậy gọi: "Nhị ca."
Nhưng Tiêu Ngọc Minh vẫn quy quy củ củ hành lễ với hắn: "Thần bái kiến Hoàng thượng."
Lý Cảnh Tập lập tức đỡ hắn dậy, "Nhị ca vất vả rồi."
Tiêu Ngọc Minh bị tiếng nhị ca này của hắn làm cho bất lực, nhưng hắn cũng không thể nói gì, ai bảo Lý Cảnh Tập là Hoàng thượng chứ.
Hai người ngồi xuống, Tiêu Ngọc Minh nói về trải nghiệm của mình ở Tây Bắc trong năm nay, chỉ là không tuỳ ý như khi kể ở nhà. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn nói: "Dung vương lần này vào Kinh, có thể sẽ dẫn theo nữ nhi nhà hắn."
Khi hắn nói lời này, ánh mắt nhìn thẳng Lý Cảnh Tập, ý tứ gì thì quá rõ ràng. Lý Cảnh Tập sững sờ một lúc, sau đó nói: "Nhị ca huynh yên tâm, tâm ý của ta sẽ không thay đổi."
Tiêu Ngọc Minh không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy, dù sao hắn bây giờ cũng là Hoàng thượng, thân phận khác với ngày xưa. Cho dù chính mình nói chuyện với hắn, cũng không trực tiếp như trước nữa. Chẳng qua, này cũng nói rõ ít nhất đến trước mắt hắn vẫn là Lý Cảnh Tập của trước kia.
Hai người trò chuyện một buổi sáng, Tiêu Ngọc Minh ăn trưa ở ngự thư phòng rồi mới rời đi, buổi chiều hắn mang theo lễ vật đến Tạ gia. Đầu tiên là bái kiến Tạ lão gia tử và Tạ nhị gia, hai người thấy sự thay đổi của hắn đều vô cùng vui vẻ, nói chuyện một hồi lâu mới sắp xếp cho hắn gặp mặt Tạ Hi Hoa.
Thấy Tiêu Ngọc Minh đã cao lên hẳn một khúc, Tạ Hi Hoa đầu tiên hơi sững sờ, sau đó trêu đùa: "Nghe nói nuôi rông càng thêm khoẻ mạnh, xem ra là thật."
Tiêu Ngọc Minh cười hì hì, sau đó đưa những món quà hắn mang đến đưa cho nàng ấy, tất cả đều là đồ chơi nhỏ mà hắn thường sưu tầm. Ánh mắt Tạ Húc Hoa sáng lấp lánh mà nhìn từng món đồ chơi, những thứ này mặc dù chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng mỗi món đều thể hiện tâm ý của hắn.
Tiêu Ngọc Minh còn kể cho nàng ấy nghe về những điều thú vị đã xảy ra trong một năm qua. Tạ Hi Hoa mỉm cười lắng nghe, sau đó hỏi: "Chàng có bị thương không?"
Tiêu Ngọc Minh muốn giả bộ tuỳ ý nói không bị thương, nhưng lời đến cổ họng hắn lại nuốt xuống, chỉ là hắn nói: "Đều là vết thương nhỏ."
Tạ Hi Hoa nghe vậy liền hỏi: "Vết thương ở đâu?"
"Trên người cũng có, cánh tay cũng có."
Nói rồi hắn xắn tay áo lên, lộ ra cẳng tay rắn chắc cùng với những vết sẹo nổi bật trên đó.
"Ai!" Tạ Hi Hoa kinh ngạc kêu lên, muốn đưa tay ra sờ sờ nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Nàng ấy hỏi: "Có đau không?"
Tiêu Ngọc Minh xua tay, "Không đau, chỉ là mất rất nhiều máu."
Vẻ mặt Tạ Hi Hoa mang theo đau khổ, trong lòng nghĩ lát nữa chuẩn bị một số loại thuốc bồi bổ thân thể cho hắn. Sau đó, khi Tiêu Ngọc Minh rời khỏi Tạ phủ, đi đằng sau là một chiếc xe ngựa, bên trong đều là các loại thuốc bồi bổ thân thể.
Lại qua vài ngày sau, Tạ nhị phu nhân dẫn Tạ Hi Hoa đến phủ Định Quốc Công, lại tặng vài bộ y phục và giày. Đường Thư Nghi thấy vậy nhịn không được mà trêu chọc Tiêu Ngọc Minh, nói: "Không ngờ tới nhi tử nhà ta lại được nhạc phụ nhạc mẫu yêu thích như vậy."