Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-05-07 07:16:27
Lượt xem: 1,734
Trên đường Ngô Quốc Lương từ phủ Vĩnh Ninh hầu phủ về nhà, tâm tình đã không thể dùng từ phức tạp để hình dung. Ông ta có chút hối hận, còn có chút buồn bã. Hối hận không nên coi khinh Tiêu Ngọc Thần, nếu thái độ của ông ta khi nãy thành khẩn hơn một chút, có khi việc này sẽ được giải quyết dễ dàng.
Buồn bã là vì mất đi một nữ tế như Tiêu Ngọc Thần. Rõ ràng Tiêu Ngọc Thần đã trưởng thành hơn rất nhiều, nếu cứ như vậy, nói không chừng tương lai sẽ là một đại nhân vật.
Ông ta tâm phiền ý loạn về phủ, mới vừa vào thư phòng ngồi xuống, tùy tùng đã chạy tới báo: “Lão gia, hòa thượng Thường Tịnh chạy rồi.”
“Chạy!” Tâm tình Ngô Quốc Lương càng xấu đi: “Ngươi làm việc kiểu gì vậy?”
Tùy tùng lập tức quỳ xuống: “Lúc nô tài đến Sùng Quang tự thì Thường Tịnh kia đã chạy. Nô tài đã lục tung cả Sùng Quang tự và xung quanh đó nhưng vẫn không tìm được người.”
Ngô Quốc Lương cau mày trầm mặc thật lâu, Thường Tịnh hẳn là sợ hãi nên mới chạy trốn. Ông ta nghĩ hắn sẽ không hé lộ chuyện hôm đó ra ngoài, chỉ cần hắn để lộ một tiếng gió thì ông ta có thể lần theo tin tức đó để bắt người trở về.
Có thể chạy trốn nhanh như vậy, có lẽ cũng là một người thông minh.
“Ngươi đứng lên đi.” Ngô Quốc Lương nói: “Mấy ngày nay chú ý động tĩnh bên ngoài một chút, có một chút gió là phải ngăn lại ngay.”
Tùy tùng biết ông ta đang nói tới chuyện của Ngô Tĩnh Xu cùng Thường Tịnh hòa thượng có bị người ta đồn đãi ra ngoài không. Chuyện này liên quan đến đến toàn bộ nữ quyến của Ngô phủ, hắn tất nhiên không dám qua loa, lập tức nghiêm túc nói: “Nô tài nhất định sẽ chú ý cao độ.”
Ngô Quốc Lương xua tay bảo hắn rời đi, tùy tùng thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài, lại đụng phải Ngô phu nhân ngoài cửa, hắn hành lễ muốn rời đi thì Ngô phu nhân lại gọi hắn tới hỏi chuyện Thường Tịnh. Lúc biết được Thường Tịnh đã chạy trốn, Ngô phu nhân lập tức đứng không vững, suýt nữa thì té ngã, cũng may có nha hoàn đỡ lấy bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-101.html.]
Vào thư phòng, nhìn thấy Ngô Quốc Lương, Ngô phu nhân đã bước lên giữ chặt tay áo ông ta: “Thường Tịnh chạy rồi, Tĩnh Xu nhà ta phải làm sao bây giờ?”
“Bà thật muốn gả nữ nhi cho hòa thượng kia?” Bây giờ Ngô Quốc Lương cứ thấy Ngô phu nhân là tức giận, nếu không phải bà ta gây chuyện lớn như vậy ở Sùng Quang tự, bây giờ ông ta đâu có sứt đầu mẻ trán như thế?
Nói trắng ra là bà ta tâm thuật bất chính, muốn đoạt hôn sự của kế nữ cho nữ nhi của mình.
“Tất nhiên là ta không muốn gả Tĩnh Xu cho Thường Tịnh, nhưng hắn chạy mất rồi để lộ chuyện này ra ngoài thì phải làm sao? Tĩnh Xu còn sống thế nào đây?” Ngô phu nhân sợ nhất chính là chuyện này.
“Vậy để nó chết đi!” Ngô Quốc Lương rống giận, sau đó lại nhìn Ngô phu nhân tàn nhẫn nói: “Ta vẫn luôn cho rằng bà là người hiền luôn thục đức, cảm thấy bà xem Tĩnh Vân như thân nhi nữ, ai biết bà lại có tâm tư xấu xa như vậy. Bình thường bà còn làm ra chuyện gì để hãm hại Tĩnh Vân?”
“Lão gia, nếu không phải do nha đầu Tĩnh Vân chết tiệt kia làm hại, sao Tĩnh Xu lại ra nông nỗi như bây giờ.”
Ngô Quốc Lương bây giờ không muốn nghe bà ta nói bất cứ thứ gì, thậm chí ông ta cũng không muốn tìm hiểu rõ ràng, chuyện của phủ Vĩnh Ninh hầu cũng đã đủ làm ông ta sứt đầu mẻ trán.
Ông ta nói: “Hiện tại phủ Vĩnh Ninh hầu vì chuyện bà tính kế Tiêu Ngọc Thần mà không chịu bỏ qua. Nếu không thể khiến bọn họ hả giận thì cũng đừng mong bọn họ giữ kín chuyện này.”
Hai ngày nay đầu óc Ngô phu nhân rối như tơ vò, nhất thời không hiểu ý của Ngô Quốc Lương, bà ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện ở Sùng Quang tự, cho dù là Vĩnh Ninh hầu phu nhân hay Vĩnh Ninh hầu thế tử đều không tổn thất một chút gì, bọn họ dựa vào đâu mà tức giận, dựa vào đâu mà không bỏ qua?”
“Bà tính kế người ta, người ta có thể không tức giận sao?" Ngô Quốc Lương quả thực muốn mắng một tiếng ngu xuẩn, sao trước kia lại không phát hiện ra bà ta ngu ngốc như vậy chứ?
“Vậy... vậy bây giờ phải làm sao?” Ngô phu nhân vẫn chút không phục, nhưng không dám nói.