Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Chương 431
Cập nhật lúc: 2024-05-15 20:12:45
Lượt xem: 2,086
Đường Thư Nghi không khỏi giơ ngón tay cái lên, đây đúng là một kích muốn mệnh. Tâm bệnh hiện tại của Hoàng đế, một là Tiêu Hoài công cao hiển hách, y muốn diệt trừ nhưng lại chẳng có cách nào.
Hai là, là một Hoàng đế đều muốn có thái tử, có đôi khi thái tử sẽ đứng vào thế cạnh tranh với Hoàng đế. Thứ ba, nhi tử của Hoàng đế đứa nào đứa nấy đều vô dụng, hơn nữa bây giờ chỉ còn lại hai hoàng tử vô dụng hơn là Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử.
Hoàng đế là một người thích thể diện, nhi tử của y không biết tranh đấu, mặc dù đây là chuyện rõ như ban ngày. Nhưng khi lôi chuyện này ra ánh sáng mà đàm luận, chẳng khác gì đang vỗ bép bép lên mặt y.
Cho nên nói, ý tưởng để Hoàng đế lập thái tử thật sự đánh trúng hồng tâm. Chỉ là, Đường Thư Nghi có một nỗi lo lắng, nàng nhìn Tiêu Hoài hỏi: "Hoàng đế sẽ không nghĩ đến Cảnh Tập chứ?"
"Lý Thành Ý là kẻ đến c.h.ế.t còn muốn giữ thể diện, không đến bước vạn bất đắc dĩ y sẽ không đánh chủ ý lên người Cảnh Tập." Tiêu Hoài nói: "Nhưng cho dù y có liều một phen, muốn đòi Cảnh Tập trở về, cũng sẽ không thành công. Cho dù sau này thân phận của Cảnh Tập là gì, Cảnh Tập về sau vẫn luôn là nhi tử của Tiêu Dao Vương."
Đường Thư Nghi nghe hắn nói, cầm chén lên, hạ mắt xuống uống trà. Nói cách khác, hắn muốn Lý Cảnh Tập làm Hoàng đế.
Tiêu Hoài liếc nhìn nàng, sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, nói: "Phu nhân hẳn là cũng nghĩ qua, một ngày nào đó Cảnh Tập sẽ ngồi lên vị trí đó đúng không?"
Đường Thư Nghi đặt chén trà trong tay lên bàn, bình tĩnh nhìn hắn, nói: "Đúng vậy, ngay từ khi bắt đầu dạy nó đọc sách, ta đã đánh cược, cược một ngày nào đó nó có thể trở thành Hoàng đế."
Nàng không biết Tiêu Hoài sẽ nghĩ gì về cách làm của nàng, không phải ai cũng có thể thừa nhận rằng chính mình là kẻ ích kỷ, tất nhiên không phải ai cũng ích kỷ. Nếu Tiêu Hoài cảm thấy nàng mang theo mục đích mà dạy Lý Cảnh Tập là sai, chỉ có thể nói tam quan của hai người họ không hợp nhau.
Mà lúc này Tiêu Hoài cũng bình tĩnh nhìn nàng, mỉm cười nói: "Ánh mắt của phu nhân rất tốt, kiến thức càng thâm sâu, Cảnh Tập được nàng dạy dỗ, rất có tiềm lực trở thành một vị minh quân."
Đường Thư Nghi nghe hắn nói như vậy, thả lỏng thân thể dựa vào ghế gấm, xem ra từ trước đến nay, tam quan của hai người họ vẫn rất hợp nhau.
"Quốc Công gia muốn đưa Cảnh Tập lên vị trí đó?" Đường Thư Nghi trực tiếp hỏi.
Đối với vấn đề này, nếu như đã thành thật khai báo thì không cần phải che che giấu giấu nữa.
Tiêu Hoài có thể đoán được suy nghĩ của nàng, cho nên cũng rất bình tĩnh nói: "Ta quả thật có ý tưởng này."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Đây quả thực là có lợi với chúng ta nhất."
Tiêu Hoài hạ mắt xuống, suy nghĩ một lát, hỏi: "Ta thấy Ngọc Châu và Cảnh Tập chơi với nhau rất hợp, phu nhân có ý kiến gì khác không?"
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Không, mọi chuyện thuận theo tự nhiên."
Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng. Nếu một ngày nào đó Lý Cảnh Tập trở thành Hoàng đế, mà Ngọc Châu lại có tình đậm sâu với cậu bé, con đường sau này của Ngọc Châu sẽ không quá suôn sẻ. Nhưng kể từ thời khắc Lý Cảnh Tập cứu Ngọc Thần trong cung, duyên phận của hai đứa đã được định đoạt, nếu nàng ngăn cản thì sẽ có khi còn tồi tệ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-431.html.]
Tiêu Hoài ừm một tiếng: "Phu nhân không cần lo lắng, nếu Ngọc Châu và Cảnh Tập thật sự tâm đầu ý hợp, ta tự nhiên sẽ xóa bỏ mọi trở ngại cho Ngọc Châu."
Đường Thư Nghi tin tưởng lời nói của hắn, tin tưởng hắn có khả năng này, nhưng nàng hy vọng đến lúc đó, Lý Cảnh Tập tình nguyện bảo vệ Ngọc Châu. Nếu không, Ngọc Châu cũng không cần ở chung với cậu bé.
Chỉ là, đó đều là chuyện sau này.
"Bây giờ xem ra Cảnh Tập là một hài tử tốt." Đường Thư Nghi nói: "Lúc ta ở Sùng Quang tự, Thái phi nói muốn để Cảnh Tập tập võ với Quốc Công gia."
"Đúng vậy," Tiêu Hoài nhìn nàng nói: "Chỉ là không biết ý của phu nhân thế nào, dù sao phu nhân cũng là sự phụ của nó."
Đường Thư Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Nếu như suy nghĩ của ta và Quốc Công gia giống nhau, tất nhiên có thể. Chỉ là, việc có ngồi lên vị trí kia hay không, còn phải xem ý tứ của Cảnh Tập, hy vọng Quốc Công gia sẽ tôn trọng ý kiến của nó."
Không phải ai cũng muốn trở thành Hoàng đế, chẳng hạn như Tiêu Dao Vương. Thật ra, nếu có cơ hội làm Hoàng đế, Đường Thư Nghi cũng không nguyện ý, quá mệt mỏi. Hơn nữa, một khi làm không tốt thì sẽ bị người ám sát hoặc tạo phản, thật sự là một nghề nghiệp vừa phí công phí sức mà chỉ số nguy hiểm lại cao.
Nhưng lựa chọn của mỗi người là khác nhau, lý giải về cuộc sống của mỗi người cũng khác nhau. Mặc dù ngay từ đầu, Đường Thư Nghi đã có ý định đầu tư vào Lý Cảnh Tập, nhưng theo thời gian, mối quan hệ sự phụ đệ tử kéo dài, cảm tình cũng đã xảy ra biến hoá từ sớm.
Bây giờ Đường Thư Nghi không quá để ý đến việc Lý Cảnh Tập có thể làm Hoàng đế hay không, nàng càng hy vọng cậu bé có thể làm chính mình, sống theo ý của chính mình. Cuộc sống trước đây của hài tử đó quá khổ cực, đồ vật thuộc về cậu bé cũng quá ít, thậm chí đến bây giờ sau khi có được một số thứ, còn phải suy xét được mất.
"Ta hy vọng mỗi một hài tử đều có thể sống thành dáng vẻ mà bọn chúng mong muốn." Đường Thư Nghi nói với Tiêu Hoài.
Tiêu Hoài dựa vào lưng ghế, nhìn nữ tử trong vẻ ung dung quý phái lại mang chút hờ hững kia. Nghĩ đến một vài hành động và suy nghĩ thường ngày của nàng, hắn đoán, linh hồn hiện tại của vị phu nhân này hẳn là đến từ hiện đại.
Tuy nhiên, hắn không muốn xác minh ngay lập tức, hai người họ bây giờ đã là đối tác khá quen thuộc, cách mức độ tin tưởng lẫn nhau còn rất xa. Trong trường hợp này, nếu như hắn thăm dò, rất dễ dàng bị nàng bài xích.
"Phu nhân rộng lượng." Tiêu Hoài nhìn Đường Thư Nghi nói: "Phu nhân muốn sống thành dáng vẻ như thế nào?"
"Ta sao!" Đường Thư Nghi nhìn hắn, mỉm cười: "Giàu có, nhàn nhã, ăn uống vui vẻ."
Tiêu Hoài cười nói: "Ta và phu nhân cùng chung chí hướng."
Đường Thư Nghi cười ha ha hai tiếng: "Sau này còn mong Quốc Công gia chiếu cố."
"Dễ nói." Tiêu Hoài nói.
Sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười, bạn hợp tác ăn nhịp với nhau, là một chuyện vui vẻ.