Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui - Chương 457
Cập nhật lúc: 2024-05-15 20:29:30
Lượt xem: 2,176
Dương thái sư nheo mắt nhìn bà ấy: "Vốn dĩ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, ngươi đã biết từ sớm, không phải sao?"
"Được rồi, tuỳ ngươi lăn lộn." Dương lão phu nhân kéo chăn bông đắp trên người nói: "Cái nhà này họ Dương, nhi tử tôn tử đều là người của Dương gia các ngươi, những chuyên ngươi làm lỡ như không thành, người bị liên lụy cũng là con cháu Dương gia các ngươi."
Lông mày của Dương thái sư nhíu chặt lại, ông ta đứng đó trầm mặc một hồi, sau đó xoay người đi ra ngoài. Đến cửa, giọng nói của Dương lão phu nhân lại vang lên: "Tứ hoàng tử họ gì? Họ Lý, cho dù là ai sinh hắn ra, hắn đều là người của Lý gia. Thật đúng là buồn cười."
"Ta nói rồi, mọi chuyện ta làm đều vì cái nhà này." Giọng nói của Dương thái sư mang theo vài phần tức giận.
Mà giọng nói của Dương lão phu nhân lại tràn đầy chế giễu: "Ngươi làm những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì, bản thân ngươi rõ nhất."
Hai tay Dương thái sư siết chặt thành nắm đấm, sau đó sải bước đi ra ngoài. Dương lão phu nhân nghe thấy âm thanh ông ta rời đi, thân thể chậm rãi buông lỏng, tràn đầy chán nản.
Ngày hôm sau, vẫn như cũ có rất nhiều đại thần thượng tấu xin lập Thái tử, một người về phe Tam hoàng tử, có người về phe Tứ hoàng tử, Hoàng đế nghe thấy bực bội không thôi.
Cuối cùng y không thể chịu đựng được nữa, đùng một tiếng đứng dậy, không nói một câu xoay người rời đi, để lại mấy vị đại thần đưa mắt nhìn nhau. Về chuyện Hoàng đế vẫn luôn không lập Thái tử, các đại thần không thể nào hiểu được.
Trường hợp bình thường, Hoàng đế lớn tuổi rồi đều nên lập Thái tử, đề phòng một ngày xảy ra biến cố, không có Thái tử kế vị triều đình quốc gia đều sẽ loạn. Nếu Hoàng đế ghét bỏ những nhi tử còn lại của mình đều quá ngốc nghếch, vậy thì mau sinh thêm.
Lần trước tuyển tú nhiều nữ tử vào cung như vậy, đến bây giờ không có một nữ nhân nào mang thai, này nói rõ Hoàng thượng y không thể sinh nữa!
Không thể sinh nữa, lại cảm thấy nhi tử của mình đần độn, vậy thì từ trong tông thất chọn hài tử quá kế. Nếu cứ tiếp tục kéo dài cũng không phải chuyện tốt, y cũng không phải có thể thật sự sống đến vạn vạn tuổi.
Trong lòng các đại thần oán thầm lục tục rời đi, Tiêu Hoài đối với chuyện Hoàng đế trì hoãn lập Thái tử, ngược lại vui mừng không thôi. Mặc dù lần này đại thần thượng tấu lập Thái tử là do hắn làm ra.
Hắn cùng Đường Thư Bạch đi tới cửa cung, khi đi ngang qua Tề Lương Sinh, hai người đều không thèm để ý đến nhau, Đường Thư Bạch thấy vậy thật sự vô cùng bất lực. Đi đến cổng cung, Đường Thư Bạch nhỏ giọng nói với Tiêu Hoài: "Quan hệ giữa ngươi và Tuần Chi không thể vẫn luôn cứng ngắc như vậy."
Tiêu Hoài: "Là hắn luôn đối xử lạnh lùng với ta."
Đường Thư Bạch thở dài, không nói thêm gì nữa. Có lẽ quan hệ của hai người này cả đời đều như vậy. Hắn phất phất tay lên xe ngựa, Tiêu Hoài đang chuẩn bị lên ngựa, lúc này Dương thái sư đi tới: "Định Quốc Công, cùng nhau uống một chén trà thế nào?"
Dương thái sư đã ngoài năm mươi, tướng mạo trung bình, chiều cao thấp hơn người bình thường một chút. Lúc này ông ta đứng cùng với người có vóc dáng cao lớn như Tiêu Hoài, nói chuyện cần phải ngẩng đầu lên. Nhưng cho dù như vậy, khí thế của ông ta cũng không yếu đi một chút nào.
Tiêu Hoài hạ mắt nhìn ông ta, trong lòng lạnh lẽo. Người muốn lợi dụng mình, hắn tất nhiên không thích. Chỉ là trên mắt hắn lại rất bình đạm, khiến người đoán không ra cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-457.html.]
"Vinh hạnh không thôi." Hắn nói.
"Hồ Quang Tạ thế nào?" Dương thái sư nói: "Lúc trước lão phu từng đến đó vài lần, phong cảnh tuyệt đẹp."
"Được." Tiêu Hoài vừa nói vừa xoay người lên ngựa, đi về phía Hồ Quang Tạ.
Dương thái sư nhìn theo bóng lưng hắn, xoay người lên xe ngựa nhà mình. Ông ta đề nghị đến Hồ Quang Tạ, cũng là để lấy lòng Tiêu Hoài, dù sao thì Hồ Quang Tạ cũng là sản nghiệp của Định Quốc Công phu nhân. Nhưng vừa rồi, ông ta lại không nhìn ra chút thần sắc dị dạng nào từ trên mặt Tiêu Hoài, điều này làm cho ông ta có chút lo lắng về cuộc trò chuyện hôm nay.
Bên này, Tiêu Hoài cưỡi ngựa đến Hồ Quang Tạ, đụng phải Tề Nhị ở cửa. Tề Nhị và Tề Lương Sinh hoàn toàn khác nhau, hắn bước nhanh hai bước đến trước mặt Tiêu Hoài, cung kính hành lễ nói: "Tiêu bá phụ bình an."
Tiêu Hoài ừm một tiếng, "Sắp xếp một phòng, ta uống với Dương thái sư, mọi thứ đều phải tốt nhất."
"Vâng." Tề Nhị vội vàng nói: "Bá phụ đi theo cháu."
Tiêu Hoài đi theo Tề Nhị vào trong, nhìn cảnh vật dọc đường đi, trong lòng không khỏi cảm khái. Mỗi mỗi gốc cây ngọn cỏ ở đây đều được hắn lựa chọn kỹ lưỡng, không ngờ có một ngày hắn lại dùng thân phận khác đi vào đây.
Không lâu sau đến một căn phòng tao nhã, Tề Nhị mời Tiêu Hoài ngồi xuống, sau đó sắp xếp người phục vụ trà. Sau khi mọi thứ đều thoả đáng, Tiêu Hoài xua tay nói: "Cháu bận chuyện của mình đi."
Tề Nhị mỉm cười đáp lại một tiếng, lúc này lại nghe Tiêu Hoài nói: "Chi phí hôm nay, đều do Dương thái sư trả."
Tề Nhị sững sờ một lát, sau đó lập tức hiểu ra, hôm nay Tiêu Hoài có lẽ muốn để Dương thái sư tốn tiền. Mặc dù hắn không rõ lý do, nhưng "sư công" đã an bài, hắn cần phải làm theo!
Không lâu sau, Dương thái sư cũng đến, được tiểu nhị dẫn đến căn phòng Tiêu Hoài đang ngồi, ngồi đối diện với hắn. Tiêu Hoài phất phất tay để tiểu nhị ra ngoài, sau đó dựa lưng vào ghế nhìn vào bình phong đặt bên cạnh. Trên bình phong là một bông hoa sen mùa hè được thêu bằng chỉ lụa, hoa sen trong tranh kiều diễm tinh tế, sống động như thật.
Dương thái sư nhìn theo ánh mắt của hắn, mỉm cười nói: "Bức tranh này lão phu thấy qua, là tác phẩm của Tiêu Dao Vương, tên là Hạ Sắc."
Tiêu Hoài thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: "Vẽ cũng không tồi."
Dương thái sư cho rằng hắn thích bức tranh này, cho nên nói: "Nếu như Định Quốc Công thích, lão phu tìm bản gốc cho ngài."
Tiêu Hoài xua tay, "Không cần thiết."
Dương thái sư duỗi tay cầm ấm trà lên, rót cho Tiêu Hoài một chén trà, nói: "Gần đây chuyện kêu gọi lập Thái tử trong triều đình ngày càng lớn, Định Quốc Công đứng về vị hoàng tử nào!"