Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 131

Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:09:48
Lượt xem: 97

“Có gì phải cảm ơn, sau này người cùng một nhà đừng nói như vậy.” Ánh mắt của mẹ Dung thật sự yêu thương, “Mau ăn đi, nhiệt độ vừa phải, nguội nữa mùi vị không ngon.”

Sau đó mẹ Dung lại cố ý dặn dò một câu: “Đúng rồi, cũng không cần để lại cho Yên Yên ăn, buổi tối sau khi nó đánh răng xong, sẽ không ăn thêm gì.”

Tần Dã biết vợ anh đúng là như vậy, vì thế anh gật đầu.

Hai ba hơi đã ăn hết trứng trong nước đường.

Sau khi dọn dẹp một chút, anh liền về phòng.

“Vợ.”

Dung Yên nhìn anh một cái, ý bảo anh nhìn lên trên giường đất, “Đây là quần áo mới hôm nay em mua cho anh, lúc ban ngày quên lấy ra.”

Thật ra chính là buổi tối nhân lúc anh không có ở đây, cô mua ở siêu thị.

Tần Dã nhìn quần áo mới kia, lập tức vô cùng cảm động……

Đừng hỏi nhiều, hỏi một câu sẽ xúc động.

Sau đó người quá sức phấn khích nên đêm nay cũng phải trả giá rất nhiều, ít nhất khiến Dung Yên hai ba giờ sáng mới ngủ được.

Cũng may đây là họ ngủ ở giường đất, không phải loại giường gỗ có tiếng cọt kẹt.

Hơn nữa phòng này cũng cách hai căn phòng khác một gian.

Ngay cả khi tiếng động không quá lớn thì người khác cũng không thể nghe thấy.

Nếu không, chắc Dung Yên sẽ cảm thấy mình sẽ sống không còn gì luyến tiếc

Cho đến lúc bốn giờ rưỡi, Dung Yên lại bị tiếng sột soạt đánh thức, cô còn chưa mở mắt đã cảm nhận thấy người bên cạnh không còn ở đó nữa.

Sau đó cô liền mở mắt, phòng tối đen, bóng đen đó…… Nếu không phải Dung Yên có thị lực tốt đã không thể nhìn thấy.

“Anh muốn đi chợ đen à?” Thể lực của người này đúng là tốt, ngủ còn chưa được hai tiếng đúng không?

Tần Dã không ngờ lại đánh thức vợ của anh, vốn dĩ anh còn nghĩ động tác của mình đã đủ nhẹ!

“Đúng vậy, bán con lợn rừng này ở chợ đen đi. Thời gian còn sớm, em ngủ trước đi.”

“Đợi một chút, anh tính đi như thế nào? Không phải cứ như vậy mà vác đi chứ?” Dung Yên trực tiếp dứt khoát mở đèn.

Điện trong thôn đều được lắp đặt cho từng nhà trước mùng tám tết, chỉ là bởi vì Tần Dã ở quá xa, hai ngày trước mới kéo dây điện xong.

Tần Dã:……

Anh quyết định như vậy.

“Vợ, em yên tâm, anh không mệt, chút trọng lượng này, anh có thể.”

Trước kia không phải kỹ thuật anh không tốt, chỉ đơn thuần là vận may không tốt, đừng nói là lợn rừng, muốn săn một con vật nhỏ cũng khá khó khăn.

Bởi vì đủ loại lý do.

Dường như ba anh em họ không xứng ăn thịt vậy.

Hiện giờ có thể săn được con lợn rừng như vậy, đừng nói vác đi, cho dù anh vác đi lại mười lần cũng không mệt.

Dung Yên biết anh sẽ nói như vậy, vì thế cô trợn trắng mắt.

“Anh đi xe đạp đi. Đặt lợn rừng lên yên sau, về phần hai đứa Tần Dư và Tần Mai đi học, em để cho chúng đi xe bò.”

“Anh thật sự không cần……” Tần Dã cho rằng không cần thiết.

“Quyết định như vậy đi, anh cứ làm theo lời em nói.” Dung Yên không để cho anh từ chối.

Trong lòng Tần Dã tràn đầy ngọt ngào, vợ anh đối với anh thật tốt.

Yêu thương anh như vậy.

“Không phải anh nói là nghe lời em sao? Sao nào, chút chuyện này cũng không làm được sao?” Dung Yên hỏi ngược lại, khiến Tần Dã nhanh chóng trả lời: “Được, anh dùng xe đạp.”

“Phía sau lấy miếng gỗ dày trói lại.” Dung Yên cũng không định tới giúp, bởi vì cô biết một mình anh làm được.

Tần Dã gật đầu, “Ừm, anh làm ngay, vợ, chuyện này em đừng lo lắng, đêm nay cũng chưa ngủ đủ, em vẫn nên ngủ tiếp một lát đi.”

Dung Yên nghe thấy câu này, xém chút nữa là cô lại trợn mắt lên lần nữa.

Đêm nay cô không ngủ, chuyện tốt đó là do ai làm hả?

“Được rồi, anh đi nhanh đi!”

Sau đó cô trở lại ổ chăn nằm lần nữa.

Tần Dã nhìn chăn bông phồng lên, khóe miệng hơi cong về phía trước, sau đó anh tắt đèn đi ra ngoài.

Anh đi đến trước giếng nước kéo một thùng nước, sau khi đánh răng rửa mặt xong lại bắt đầu làm việc……

Lúc mẹ Dung ra tới, nhìn thấy con rể đã đặt con lợn rừng lên xe đạp.

Bà ấy vội vàng bước tới giúp đỡ.

Tần Dã nhìn thấy mẹ vợ, “Mẹ, sao mẹ đã dậy rồi? Còn sớm mà, mẹ trở về ngủ tiếp một lát đi.”

Mẹ Dung: “Không sao, con làm xong chuyện này trước đi.”

Tần Dã thấy mẹ vợ nói như vậy thì cũng không nói thêm nữa, nhanh chóng cột chắc con lợn rừng.

“Mẹ, con đi trước đây.”

Mẹ Dung vốn định nói kêu anh ăn chút cơm sáng rồi hãy đi.

Nhưng lại cảm thấy quá trễ, sẽ gặp những người khác, vậy sẽ không tốt chút nào.

“Được rồi, con tới trấn trên rồi đừng quên mua chút cơm sáng cho mình ăn nhé.”

“Vâng.” Mẹ Dung phụ đẩy xe đạp ra ngoài.

Mẹ Dung tiễn anh tới cửa, nhìn anh lên xe đạp biến mất trong bóng đêm, lúc này mới đóng cửa lại.

Hiện tại, bà ấy cũng đã hết buồn ngủ, dù sao dậy sớm cũng là để hấp bánh bao, vì thế bà ấy đi vào bếp……

Sau khi Tần Dư và Tần Mai thức dậy, biết hôm nay xe đạp bị anh rể lấy đi rồi, họ cũng không có ý kiến gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-131.html.]

Họ nhanh chóng ăn cơm sáng, sau đó nói: “Chúng con không đi xe bò, chúng con đi bộ là được, vẫn còn kịp.”

“Đường xa như vậy đấy! Hay là đi xe bò đi!” Mẹ Dung đau lòng.

Tần Dư và Tần Mai đều bài xích việc ngồi xe bò cùng với những người trong thôn.

“Thím, chuyện đó không sao đâu, giống như là…… Chị dâu nói, đi bộ cũng là một kiểu rèn luyện cơ thể, chúng con xem như là rèn luyện cơ thể, với lại, những người khác trong thôn cũng đi bộ đi học, sau này chúng con cũng không thể luôn để chị dâu đưa đón chúng con.”

Lời này đúng lúc bị Dung Yên đi ra nghe thấy.

“Được, vậy hôm nay các em đi bộ đi! Trên đường chú ý an toàn.”

Trong thôn này thật sự có người đi bộ đi học.

Cũng không phải nhà nào cũng có người đưa đón.

Đâu có thời gian như vậy.

“Nhưng mà……” Mẹ Dung vẫn không yên tâm.

“Như vậy đi! Đúng lúc hôm nay chị cũng muốn lên trấn trên một chuyến, các em chờ chị một chút, chị đi cùng các em.”

Dung Yên cảm thấy hay là hôm nay mua thêm một chiếc xe đạp nữa.

Nhưng nghĩ lại cái này cũng không cần thiết, dù sao họ sẽ không ở đây bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ ở lại mấy tháng.

Mẹ Dung vừa nghe có con gái nhà mình đi cùng, bà ấy thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy con tắm nhanh đi, ăn đại chút gì đó rồi đi cùng với chúng.”

Vì thế hai anh em Tần Dư và Tần Mai lại kiên nhẫn đợi khoảng gần mười phút.

Mà lúc này, mẹ Dung cũng chuẩn bị lên đường, bà ấy ngồi xe bò cùng những người trong thôn.

Tần Mai đi đường có chút mệt, nhưng vẫn còn ổn.

Dung Yên cũng ngầm thừa nhận kiểu phương thức rèn luyện này, dù sao cơ thể Tần Mai đúng là có chút yếu đuối, hơn nữa bình thường cô bé còn không thích ra ngoài.

Là một cô bé vô cùng yên lặng.

Đi bộ như bây giờ…… Mấy ngày đầu chắc sẽ có chút mệt, nhưng sau này chắc chắn tốt hơn.

Nhưng mà, họ đi tới nữa đường đã gặp Tần Dã đi xe đạp trở về.

Người đầu tiên nhìn thấy anh là Tần Dư, “Đó là anh cả……”

Giọng nói rất hào hứng.

Dung Yên và Tần Mai ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên là như vậy.

Mà lúc này, Tần Dã cũng đã thấy họ, vì thế anh đạp xe nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc đã đến trước mặt họ.

Tới nơi anh phanh xe khẩn cấp.

“Vợ, xe đạp này cho mọi người đi, anh đi bộ về.”

“Em không đi, hay là, anh đưa bọn chúng đến trường trước đi!” Tuy là xe đạp này dường như không có vết máu, nhưng mũi cô khá nhạy.

Vẫn có thể ngửi được mùi m.á.u tươi.

Vì thế cô cũng không muốn đi chiếc xe đạp này.

Tần Dã vừa nghe vợ anh muốn ném lại cho anh, anh hơi không vui, nhưng nhìn thấy ánh mắt đó của vợ, anh đành phải gật đầu, “Được.”

Sau đó anh nói với Tần Dư và Tần Mai: “Tần Dư ngồi trên xà ngang phía trước, em gái ngồi ở phía sau.”

Tuy em gái là một cô bé, nhưng cũng đã mười ba tuổi, ngồi phía trước thật sự không phù hợp.

Tần Dư cũng nghe lời anh cả, cậu ấy lập tức giúp Tần Mai ngồi vào ghế sau, sau đó mới ngồi xuống phía trước.

Với cậu ấy mà nói, ngồi phía trước thật khó chịu, nhưng cũng có thể chịu đựng được.

Sau khi Tần Dã nhìn hai đứa bọn chúng ngồi xong, anh nhìn về phía vợ anh, “Vợ, vậy em đi từ từ, chú ý an toàn.”

Dung Yên không xem trọng hai chữ an toàn, “Ừm, em biết rồi, anh đi nhanh đi!”

Tần Dã đạp xe rất mau, sau khi đưa Tần Dư và Tần Mau đến cổng trường, anh cũng không dặn dò cái gì mà trực tiếp đạp xe rời đi.

Vội vàng đạp trở về, lúc nhìn thấy vợ mình ở nửa đường, trong lòng anh mới buông lỏng.

Phanh lại ở bên cạnh Dung Yên.

"Vợ ơi, anh đưa em đi lên trấn trên."

Dung Yên lắc lắc đầu, "Rất nhanh là tới, em không nghĩ tới việc ngồi xe."

Tần Dã vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì còn có cái gì không rõ, nhìn quanh bốn phía một chút, cách đó không xa có một con sông, "Vợ, em chờ anh một chút, anh đem xe đạp đi rửa……"

Dung Yên vội vàng ngăn cản anh, "Không cần rửa, em ngồi là được."

Cũng không phải là không chịu được, bây giờ mùi m.á.u tươi cũng tiêu tán rất nhiều.

"Anh quay đầu xe đạp đi, em ngồi."

Vợ của mình đã nói như vậy, tất nhiên Tần Dã phải làm theo.

Dung Yên nhảy dựng lên, sau đó tay cô đặt lên trên eo anh.

Tần Dã bởi vì động tác của cô, thân thể trong nháy mắt cứng đờ.

Dung Yên: ……

Nhạy cảm như vậy sao?

Cô lập tức buông lỏng tay, nắm vào quần áo.

Tất nhiên là Tần Dã cũng cảm nhận được, trong lòng anh sinh ra một chút mất mát.

"Vợ, lợn rừng này bán được hai trăm đồng tiền, tiền ở trong túi của anh, em cầm đi."

Dung Yên vừa nghe thấy số tiền thì mắt sáng rực lên, "Quả nhiên cái này kiếm được rất nhiều tiền. Không uổng công đêm qua anh vất vả. Nhưng mà, số tiền này anh để đó trước đi! Tạm thời không cần đưa cho em."

Loading...