Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:17:53
Lượt xem: 100
Dung Yên suy nghĩ, rồi gật đầu, “Em đi dạo trong trấn, chút nữa sẽ trở về.”
Tần Dã lập tức nói: “Vậy em cẩn thận một chút.”
Anh đi ra ngoài đẩy xe đạp ra, đợi đến sau khi vợ anh đi xa rồi, lúc này anh mới quay lại sân bắt đầu quét dọn.
Đối với căn nhà không người ở, anh quét dọn rất nhanh……
Bên đây Dung Yên chạy xe đạp tới trước bưu điện.
Dung Yên nói với nhân viên bên trong ô cửa: “Chào cô, nhờ gửi thư, phiền cô đưa cho tôi phong thư và tem.”
Nhân viên ngẩng đầu nhìn cô, “Phong thư hai xu, tem ba xu, gửi trong vùng bốn xu, gửi đi nơi khác tám xu.”
Dung Yên lập tức nói ngay: “Tôi gửi vùng khác, làm phiền cho tôi mười phong thư và tem.”
Sau này cô vẫn muốn viết, mấy thứ này có thể cất giữ, đến lúc đó muốn gửi thì chỉ cần viết địa chỉ ở nhà là xong.”
Rõ ràng nhân viên không ngờ cô muốn nhiều như vậy, lại ngẩng đầu liếc nhìn thêm một cái, tuy nhiên, vẫn cầm mười phong thư và mười con tem đưa cho cô.
“Tổng cộng năm mươi tám xu.”
Trong tay Dung Yên có tiền lẻ, vì thế cô đếm năm mươi tám xu.
Bản thân cô có bút, đương nhiên cô không cần mượn, dựa trên địa chỉ gửi bài của tòa soạn mà viết lên phong thư.
Đợi sau khi dán kín miệng rồi, lúc này cô mới gửi.
Về phần kết quả thế nào thì Dung Yên cũng không gấp.
Sau khi ra khỏi bưu điện, cô lại đến cung tiêu xã một chuyến, mua một số thứ, sau đó lại quay lại sân kia.
Lúc này mặt Tần Dã có chút bụi bặm, anh nhìn thấy vợ trở về, lập tức đi tới đón, “Sao lại trở về nhanh vậy?”
Dung Yên nhìn anh một cái, “Anh ở bên đây thế nào? Sắp xong chưa? Hay là, em quét dọn cùng anh nhé……”
Tần Dã vừa nghe thấy cô muốn giúp đỡ, vội vàng từ chối ngay, “Không cần, bên đây anh sắp xong rồi, em nhìn thấy căn phòng kia chưa, ở dưới còn có căn hầm, anh đã quét dọn rồi, đến khi đó có thể cất giữ đồ đạc xuống căn hầm.”
Khi Dung Yên nghe thấy có căn hầm, cô có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó cô đã nhíu mày.
“Như vậy đến lúc anh dọn dẹp trên dưới không phải càng phiền phức và mệt mỏi hơn sao? Anh lấy chìa khóa khóa kỹ chỗ này một chút, chắc là không có ai đến.”
Tần Dã là có chút lo lắng khi anh không ở đây, để đồ ở đây, sợ có người tới trộm.
Ở trong trấn có rất nhiều lưu manh.
“Anh không sợ phiền phức này, cũng sẽ không mệt, anh không sao. Để ở hầm sẽ an toàn hơn một chút.”
Dung Yên thấy anh nói như vậy, cũng nghe theo anh.
“Vậy được rồi.”
Tần Dã lại vội vàng nói: “Vợ, vừa rồi anh mới dùng khói xông một chút, mùi vẫn chưa tan hết, nếu em muốn để đồ, vậy đặt trong phòng là được, chờ thêm một khoảng thời gian, xử lý hầm xong rồi lại để cũng không muộn.”
“Được.” Dung Yên không có ý kiến, bởi vì lời anh nói đều đúng.
Căn hầm nhiều năm không sử dụng chắc chắn không thể sử dụng ngay được.
“Vậy anh làm cho xong phần cuối cùng này.” Viện này có tổng cộng năm phòng thêm một căn bếp nhỏ, nhìn chung cũng khá lớn.
Vừa rồi anh chỉ quét dọn bốn phòng, còn một phòng chưa quét.
Với lại nhà bếp, bởi vì không cần nên anh cũng không có ý định quét dọn.
Dung Yên gật đầu, cô đi vào căn phòng có hầm, sau đó mua rất nhiều gạo và bột mì từ siêu thị trong không gian.
Còn những thứ khác, thì cô không mua.
Đồ dùng sinh hoạt không phù hợp, hai loại lương thực này tốt hơn, còn có mì sợi.
Đợi khi Tần Dã quét dọn xong đến nhìn, anh hết sức kinh ngạc, “…… Vợ, nhiều như vậy sao?”
Dung Yên gật đầu: “Mỗi loại tổng cộng năm trăm cân.”
Tần Dã nghe vậy liền lo lắng nói: “Bây giờ anh đi tìm Thiết Trụ.”
“Cũng được.” Dù sao đi nữa, bán rồi thì sẽ có tiền.
Nhưng mà, những thứ này không thể ngày nào cũng bán được, mười ngày nửa tháng bán một lần mới được.
Thiết Trụ nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, liền đi ra mở cửa.
Anh ấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người anh em tốt của mình, Tần Dã.
“Tần Dã, tại sao anh lại đến đây?”
“Có chuyện tìm cậu.” Tần Dã không nói nhiều, trực tiếp đi vào.
Thiết Trụ nghe thấy lời này, càng cảm thấy tò mò hơn.
Sau khi đóng cửa lại, anh ấy thuận miệng hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”
Tần Dã đứng trong sân, không vòng vo với anh ấy mà nói thẳng: “Tôi có lô lương thực, bên cậu có thể bán được không?”
Thiết Trụ nghe thấy lời này, anh ấy không khỏi ngạc nhiên.
“Anh còn có lương thực à? Là gì vậy? Số lượng bao nhiêu?”
Hỏi mấy câu liên tiếp.
“Năm trăm cân gạo và bột mì trắng hảo hạng, ngoài ra còn có một ít mì sợi nữa.”
Lời nói của Tần Dã khiến Thiết Trụ mở to hai mắt.
Sau đó vẻ mặt của anh ấy vô cùng kích động.
“Anh nói thật à?”
Gần đây anh ấy còn không lấy được hàng, nếu thực sự có nhiều như vậy, nhất định sẽ kiếm được tiền!
Tần Dã rất bình tĩnh nhìn anh ấy, sau đó hỏi lại một câu: “Có bao giờ cậu thấy tôi nói khoác chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-155.html.]
Thiết Trụ bị nghẹn một chút... Thực sự đúng là không có.
Người khác có thể nói khoác, nhưng Tần Dã thì không, anh ấy vẫn tin tưởng chuyện này một cách tuyệt đối.
Sự vui mừng và hưng phấn lập tức hiện ra trên mặt anh: “Hàng đâu?”
“Đi theo tôi.” Căn nhà kia, ngoại trừ anh và cha anh thì không có người thứ ba biết đến.
“Được.” Thiết Trụ vội vàng đáp lại, sau đó nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy tiền.”
“Xem hàng trước đã, ưng ý thì ngày mai cậu đưa tiền cho tôi cũng được.” Tần Dã cũng không vội.
Thiết Trụ thấy anh nói như vậy, liền nói: “Vậy cũng được.”
Anh dắt xe đạp ra ngoài.
Sau khi Tần Dã đi ra, Thiết Trụ nhanh chóng khóa cửa lại.
“Đi hướng nào?”
Tần Dã ngồi lên xe đạp, nói: “Cứ đi theo tôi là được.”
Hai người một trước một sau, chẳng mấy chốc đã đạp xe đến nơi.
“Ở đây sao?” Thiết Trụ nhìn quanh bốn phía, phát hiện nhà hàng xóm đều cách đó khá xa, rất thích hợp để trữ hàng.
Rồi anh ấy thì thầm: “Anh thuê căn nhà này tốt đấy”.
Tần Dã không giải thích chuyện căn nhà này là của anh.
Hai người bọn họ bước vào.
Thiết Trụ thấy Dung Yên cũng ở trong nhà, liền chào hỏi một tiếng: “Chị dâu.”
Dung Yên gật đầu với anh ấy.
Tần Dã liền nói với Thiết Trụ: “Hàng ở trong căn phòng đó, cậu đi xem đi.”
Thiết Trụ vừa nghe thấy lời này, liền nóng lòng nói: “Được.”
Anh ấy bước nhanh về phía căn phòng kia, khi anh ấy mở cánh cửa khép hờ kia ra, nhìn thấy đống lương thực lớn kia, đôi mắt anh ấy trừng lớn.
Thiết Trụ vội bước đến và mở một trong những chiếc túi ra, đó là một túi bột mì.
Khi nhìn thấy bột mì, anh ấy vô cùng thích, “Bột mì trắng này tốt lắm, đừng nói là đem lên huyện bán, cho dù bán ở trên thị trấn thì cũng có rất nhiều người mua.”
Đặc biệt là bán cho mấy cặp vợ chồng công nhân đi làm ở trong nhà máy, một số người trong số bọn họ cũng rất có tiền, dù sao thì cả hai vợ chồng cùng làm việc.
Thế nào cũng sẽ có một ít tiền dư dả để mua đồ ăn ngon.
Tần Dã đi vào, chỉ vào một đống khác: “Đống đó là gạo.”
Thiết Trụ lập tức đi đến chỗ một đống bao khác, khi mở ra, anh ấy càng vui vẻ hơn: “Gạo này nhìn ngon thật đó.”
Vốc vài nắm gạo, anh ấy có chút không nỡ buông ra.
Quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Dã, “Người anh em, anh lấy đâu ra nhiều hàng như vậy?”
“Chuyện này cậu đừng quan tâm, chỉ cần nói cho tôi biết cậu có mua được không.” Tần Dã không thể nào nói cho anh ấy biết hàng hóa từ đâu ra.
Hơn nữa anh không cần phải giải thích, anh tin rằng Thiết Trụ sẽ tự mình nghĩ ra thôi.
Quả thực, Thiết Trụ nghĩ đến thân thế của Tần Dã.
Những người thân mà Tần Dã nhận lại đều là quý nhân đến từ thủ đô, kiếm một số hàng hóa để buôn bán không phải rất dễ dàng sao?
Anh ấy cũng không trách Tần Dã không nói.
Đầu óc của anh chàng này làm việc khá nhanh.
“Tần Dã, sau này còn có nữa không? Nếu có, làm anh em, anh nhất định phải đưa cho tôi đó, tôi sẽ cho anh giá tốt nhất.”
“Nếu có, tôi sẽ đưa cho cậu.” Tần Dã không đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Anh không thể làm công việc buôn bán này mãi, đối với anh mà nói, chuyện này không thể khống chế được, anh không muốn khiến vợ mình dấn thân vào nguy hiểm.
Nếu muốn kiếm tiền thì anh vẫn phải tìm cách khác.
Thiết Trụ rất vui vẻ, “Bây giờ cũng không tiện lấy hàng, như vậy đi, chỗ của anh có số không? Nếu có số, tôi sẽ không cân riêng, buổi tối tôi sẽ đến đây chuyển hàng, đến lúc đó tôi sẽ đưa tiền cho anh luôn.”
Tần Dã suy nghĩ một chút: “Mười giờ tối.”
“Không thành vấn đề.” Thiết Trụ lập tức gật đầu, “Cứ như vậy trước đi, mười giờ tối tôi sẽ đến đây.”
Về phần mì sợi, không cần nhìn cũng được, lần trước chị dâu đã từng đưa cho anh ấy loại này.
Anh ấy có thể nhận ra được loại mì này.
Thiết Trụ tâm trạng vui vẻ bước ra ngoài, nhìn thấy Dung Yên, lại cười tươi mà chào hỏi cô lần nữa: “Chị dâu, tôi đi trước đây, khi nào chị và Tần Dã có thời gian thì đến nhà tôi chơi nhé.”
Dung Yên gật đầu: “Được.”
Tần Dã đưa người ra cửa, sau đó quay lại nhìn vợ.
“Vợ, chúng ta cũng về nhà thôi!”
Vì mọi việc ở đây đã giải quyết xong rồi, cho nên không cần thiết phải ở lại.
Sau khi hai vợ chồng Dung Yên khóa cửa lại, bọn họ đạp xe về nhà.
Sau khi rời khỏi thị trấn, lúc này Tần Dã mới nói một câu: “Thiết Trụ rất hài lòng với số hàng hóa này, mười giờ tối cậu ấy sẽ tới lấy hàng, lúc đó anh sẽ quay lại đây.”
“Được.” Dung Yên cũng biết rằng, cho dù hiện tại không còn quản lý nghiêm ngặt như trước nữa thì cũng không thể công khai vận chuyển lương thực giữa ban ngày được.
Tâm trạng của hai người bọn họ cũng xem như là khá tốt.
Sau khi về đến nhà, mẹ Dung đang ăn cơm.
Thấy hai người về nhà, bà ấy vội vàng hỏi một câu: “Hai đứa ăn gì chưa?”