Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 223

Cập nhật lúc: 2024-10-19 02:57:23
Lượt xem: 80

Con có thể giúp mẹ chuyện gì chứ?

Nhưng đương nhiên bà ấy không thể nói ra điều này, cũng không thể vạch trần khuyết điểm của con gái mình.

Đang lúc bà ấy chuẩn bị gật đầu, Tần Dã liền sải bước tới nói: “Mẹ, Yên Yên thì thôi vậy, để con giúp mẹ, vừa lúc thể hiện tài năng nấu nướng của con.”

Mẹ Dung:……

Ông nội Tần nhìn thấy cháu trai mình xuống bếp nấu cơm, bữa cơm này có thể ăn được không?

Nhưng mẹ Dung còn chưa kịp nói lời từ chối thì Tần Dã vào bếp rồi.

***

Những người hàng xóm láng giềng nhìn thấy chiếc xe ô tô đậu trước cửa nhà họ Dung thì vô cùng ngạc nhiên.

Từng đống lớn quà cáp lúc nãy, bọn họ nhìn thấy rõ ràng.

“Sao nhà họ Dung lại có họ hàng giàu có như vậy chứ? ”

Có người không nhịn được sự tò mò, cho nên hỏi.

“Tôi biết, tôi biết, hình như là ông nội của con rể Lão Dung, nghe nói là ông nội ruột, cậu thanh niên thần thái sáng láng lái xe lúc nãy là anh họ của con rể Lão Dung đó! Cậu ấy trông rất đẹp trai, rất tuấn tú lịch sự.”

“Thật sự rất tuấn tú lịch sự, thật sự rất đẹp trai luôn đó, con rể của Lão Dung cũng rất đẹp trai, mắt đẹp mũi đẹp, rất đoan chính.”

Lúc này có người khó hiểu nói: “Con rể của Lão Dung không phải là người dưới quê sao? Ông lão này nhìn qua cũng không phải người bình thường, sao có thể là ông nội của cậu ấy chứ? Hơn nữa, nếu như là cháu trai ruột, sao mà hai đứa em song sinh của con rể Lão Dung lại không về nhà ông nội ở? Mà ngược lại lại ở nhà Lão Dung?

Điều này thật vô lý! Thay vì sống ở nhà ông nội ruột, lại muốn làm của nợ.

“Việc này cô không biết rồi! Người ta đã mua tứ hợp viện từ sớm rồi, mấy ngày nữa sẽ chuyển đến đó ở, nghe nói Lão Dung đang muốn tổ chức đám cưới lại cho con gái ông ấy! Đúng rồi, đây là muốn chúc mừng ba chuyện vui lớn cùng một lúc luôn, hình như là chuyển đến nhà mới, thi đậu đại học và kết hôn!”

“Thật hay giả vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi, không tin thì cứ hỏi thím Kim.”

Bên ngoài bàn luận rất nhiều, người hâm mộ ghen ghét đố kỵ đều có đủ.

Nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng tới sự náo nhiệt trong nhà họ Dung.

Dung Yên về phòng, lấy bình rượu thuốc ở trong không gian ra, đồng thời, cô còn mua một ít đồ vật trong siêu thị không gian làm quà đáp lễ.

Bữa tối, mẹ Dung nấu chính, Tần Dã làm phụ bếp, Tần Dư nhóm lửa, ngay cả Tần Mai cũng không để mình nhàn rỗi, cô bé giúp rửa và nhặt rau, việc này cô bé rất thành thạo.

Sau khi bận rộn gần một tiếng rưỡi, bữa tối đã sẵn sàng.

Vì bên ngoài trời vẫn còn sáng, cho nên mẹ Dung quyết định dọn bàn ra sân dùng bữa, dù sao phòng khách cũng có chút chật chội.

Dung Yên lấy nước ngọt có ga và rượu thuốc ra ngoài, trong đó có rượu thuốc cho ông nội Tần, cũng có rượu bình thường được chuẩn bị sẵn cho Tần Dã và Tần Chân.

Ngoại trừ mẹ Dung thì mọi người đều ngồi xuống bàn.

Tần Dư không ngồi, cậu ấy đứng ở góc bàn rót nước ngọt có ga uống.

“Rượu này ngon quá!” Ông Tần không ngờ rằng rượu thuốc này lại không có mùi thuốc nồng nặc. Hơn nữa khi uống vào, mùi vị cũng rất ngon

Dung Yên vội vàng nói: “Ông không được uống thêm nữa, chỉ có thể uống một ly này thôi.”

Ông Tần cười lớn: “Cháu đã giấu hết rồi, sao ông có thể uống được chứ? ”

“Đúng vậy.” Tâm trạng của Dung Văn Minh cũng giống như ông Tần.

Bên này, Tần Chân cũng rất ngạc nhiên, tiêu chuẩn chiêu đãi khách của nhà họ Dung cao như vậy, lại còn có cả rượu Mao Đài.

Anh ấy nhớ rõ lần trước ông Tần không đưa loại rượu này cho nhà họ Dung.

Xem ra, nhà họ Dung cũng được đó, dù sao thì những thứ như phiếu rượu rất khó có được.

Một bữa ăn...Vì mẹ Dung nấu ăn rất ngon, cho nên mọi người đều ăn ngon miệng.

Ăn cơm xong, ông nội Tần cũng không vội rời đi, ông ấy dứt khoát nói chuyện sính lễ, bao gồm tiệc rượu hai nhà cùng nhau làm, đều làm ở tứ hợp viện của Tần Dã.

Sở dĩ bọn họ không nói là tới nhà họ Tần làm, chủ yếu là vì biết rằng Tần Dã và nhà họ Dung không đồng ý.

Hai nhà bàn bạc đến chín giờ tối thì cũng gần xong xuôi rồi.

Sau đó Tần Chân đưa ông Tần về nhà.

Đợi bọn họ vừa đi về, mẹ Dung có chút lo lắng: “Nhà mình lấy thêm sính lễ, có phải không thích hợp lắm không? ”

Dung Yên cũng không để ý: “Có gì mà không thích hợp, người ta cho thì nhận thôi.”

Tần Dã: “Mẹ, Yên Yên nói đúng, cho thì cứ nhận. Sau này, Yên Yên sẽ điều trị sức khỏe cho ông nội mà.”

“Được rồi, chuyện này đã bàn bạc xong rồi, cứ như vậy đi. Hơn nữa chuyện sính lễ không phải lúc trước chúng ta đã thương lượng rồi sao, chỉ cần không vượt tiêu chuẩn thôi đúng không? Như vậy là được.”

Gia đình bọn họ không lấy nhiều, hơn nữa, phải mang hết số sính lễ này về, đồng thời còn phải chuẩn bị của hồi môn.

May mà con gái có tiền đồ, nếu không thì, nhà lão Dung thật sự nghèo khó, không thể cho con gái quá nhiều.

“Đi ngủ thôi.” Dung Yên không muốn thảo luận chuyện này nữa, dù sao cũng đã bàn bạc xong rồi, không cần phải thảo luận thêm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-223.html.]

“Đúng, đi ngủ.” Dung Văn Minh cũng gật đầu.

Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Muộn như vậy, ai đến thế? ” Mẹ Dung ngạc nhiên.

“Ra ngoài xem thử.” Dung Văn Minh vốn muốn về phòng lại đổi phương hướng, đi ra ngoài.

Tần Dã sợ xảy ra chuyện, cho nên lập tức đi theo ông ấy.

“Cha, để con mở cửa.”

Khi anh mở cửa, anh nhìn thấy người phụ nữ Hứa Quế Lan kia.

Sắc mặt của Dung Văn Minh và Tần Dã đều rất khó coi.

“Cô đến đây để làm gì? ”

Hứa Quế Lan trực tiếp quỳ xuống đất, khiến Dung Văn Minh vô cùng ngạc nhiên: “Cô đang làm gì vậy? Mau đứng dậy đi...”

Tần Dã thì trực tiếp bước sang một bên.

Ánh mắt anh có chút chán ghét.

“Ba, con đi gọi thím Kim đến dẫn cô ta về.”

Dung Văn Minh cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất, vội vàng gật đầu: “Được, đi gọi đi.”

Cháu gái của bà ấy có bị bệnh tâm thần không? Đêm khuya như vậy, thế mà lại đến quỳ trước cửa nhà họ.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, mẹ Dung và Dung Yên bước ra.

Khi mẹ Dung nhìn thấy Hứa Quế Lan quỳ trước cửa nhà mình, sắc mặt bà ấy hoàn toàn thay đổi.

“Họ Hứa kia, cô đến đây làm gì? ” Giọng nói có chút gay gắt.

Dung Yên nhìn người đang quỳ, ánh mắt nheo lại nguy hiểm.

Sau đó cô cười lạnh một tiếng: “Sao vậy, cô đến đây để cảm ơn tôi à? Không cần phải hành lễ lớn như vậy đâu.”

Cả người Hứa Quế Lan sửng sốt một chút, sau đó cô ấy liền dập đầu, “Đồng chí Dung, tôi tới là muốn cầu xin cô, nhờ cô chữa trị cho tôi!”

Ban ngày cô ấy bị đưa đi kiểm tra, bác sĩ làm xét nghiệm khẩn cấp nên tới lúc chiều tối là có kết quả.

Hoàn toàn giống như lời Dung Yên nói.

Nhưng lúc cô ấy hỏi bác sĩ có thể chữa trị hay không thì bác sĩ lại nói là đã muộn, không có cách nào để chữa khỏi được nữa.

Mẹ Dung thực sự tức giận, “Chúng tôi không chữa.”

“Đồng chí Dung, cầu xin cô, tôi là người số khổ, nếu không thể không sinh con thì đời này của tôi xong rồi, hơn nữa, cô cũng là phụ nữ, chắc là cô có thể hiểu được cảm giác của tôi, phụ nữ không sinh con thì sao được chứ?”

Khóe môi Dung Yên cong lên lộ ra nụ cười lạnh.

“Vậy thật đúng là xin lỗi, tuy tôi là phụ nữ nhưng tôi lại không thể đồng cảm với cô được, cô đi đi, tôi không có khả năng chữa trị cho một người phản bội còn dẫn theo người tới nhà tôi gây chuyện, đừng ở đây đạo đức giả với tôi vô ích”.

Hứa Quế Lan không ngờ cô sẽ nói như vậy, nước mắt không kìm được rơi xuống.

“Thật xin lỗi, không phải là tôi muốn đến, mà là mẹ chồng tôi quá lợi hại! Tôi không còn cách nào……”

“Tôi cũng không có cách nào, bởi vì tôi không muốn chữa nên không thể miễn cưỡng bản thân được.” Dung Yên nói xong câu đó rồi nhìn về phía thím Kim đang vội vàng đi ra, “Thím Kim, thím dẫn cô ấy đi đi!”

Thím Kim vội vàng gật đầu, “A, được!”

Sau đó bà ấy chạy tới kéo Hứa Quế Lan, “Con lại chạy đến đây gây chuyện gì nữa? Mau đi cùng cô.”

Hứa Quế Lan nước mắt rơi đầy mặt, “Cô cả, con không còn cách nào, bên đó bác sĩ đều nói không chữa được, con chỉ có thể tới tìm đồng chí Dung…… Nếu con không thể sinh được con thì con sống còn có ý nghĩa gì?”

“Con đừng nói chuyện này, cô hỏi con, thuốc này là mẹ chồng con bỏ vào sao? Sao con không hỏi rõ ràng tại sao mẹ chồng phải bỏ thuốc con? Với lại, con và Triệu Đại Toàn định làm thế nào? Một đống chuyện lớn đang chờ con đó, con không đi làm rõ mà lại chạy tới đây, không phải đầu óc con có bệnh đấy chứ? Cho dù cô có thể chữa…… Cô cũng không chữa cho con.”

“Mau đứng dậy trước…… Tự xử lý ổn thỏa chuyện nhà con rồi nói sau.”

Bà ấy cảm thấy vô cùng phiền chán, chưa bao giờ nghĩ rằng cháu gái lại làm phiền người ta như vậy.

Chuyện còn chưa giải quyết xong mà đã chạy tới chỗ này lải nhải quỳ xuống, đây không phải là đắc tội với người ta hơn sao?

Không cho phép Quế Lan nhiều lời nên bà ấy trực tiếp kéo người lên.

Có lẽ vì Hứa Quế Lan thật sự có hơi sợ đắc tội với Dung Yên nên cô ấy cũng không giãy giụa, để mặc cô cả kéo cô ấy rời đi.

Thím Kim cũng không kéo Hứa Quế Lan về nhà, mà định trực tiếp đưa cô ấy đi đến nhà mẹ đẻ.

Sau khi Dung Yên nhìn các cô ấy đi xa thì cô thu hồi ánh mắt.

Sắc mặt mẹ Dung khó coi, “Mẹ thấy cô ấy sẽ còn đến nữa.”

“Không sao, lần sau nếu cô ấy lại đến thì đuổi đi là được, với lại, nếu cô ấy đưa đủ tiền thì chữa cũng không sao.” Dung Yên không quan trọng.

Mẹ Dung:……

“Được rồi, con đi ngủ đây.” Dung Yên không muốn nói nhiều về vấn đề này, nếu Hứa Quế Lan đó vì con cái có thể ra giá, vậy chữa trị cũng được.

Chuyện này cũng không có gì phải suy nghĩ nhiều.

Loading...