Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 240

Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:58:08
Lượt xem: 83

Khi ông Tần nghe thấy lời của Tần Dã, liền hiểu được anh có ý gì.

Ngẫm lại… Cũng rất có lý.

“Ừ, đợi bọn họ tự mình đến nhà.” Ông ấy hết tức giận rồi.

“Vậy cháu về trước đây.” Tần Dã cũng không ở lại, anh chỉ có ba ngày, có rất nhiều việc phải làm.

“Được.” Ông Tần có chút không nỡ, nhưng ông ấy cũng biết tình cảm cần phải xây dựng từ từ, không thể vội vàng. ”Công việc của cháu rất tốt, làm cho tốt nhé.”

Ông ấy hơi đoán ra được đó là đơn vị nào rồi.

Tần Dã gật đầu: “Cháu biết rồi”

Nói xong, anh quay người trực tiếp rời đi.

Trên đường về, anh gặp Minh Lệ Bình và Từ Khả, bọn họ vừa trở về từ đồn cảnh sát.

Từ Khả và Minh Lệ Bình cũng không ngờ rằng trên đường về nhà lại gặp được Tần Dã.

Biểu hiện của Minh Lệ Bình không tệ, trên mặt cũng không có biểu tình gì khác lạ.

Nhưng Từ Khả thì có chút sợ Tần Dã.

Hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trực tiếp.

“…Tần, Tần Dã!” Tránh cũng không được, cô ta đành phải chào hỏi.

Ánh mắt của Tần Dã sắc bén đến mức Từ Khả cảm thấy lạnh sống lưng, anh nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến cô ta muốn bỏ chạy.

Vốn tưởng rằng Tần Dã sẽ làm gì đó, sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ Tần Dã chỉ nhìn một cái, mặt không cảm xúc mà rời đi.

Từ Khả thấy anh đi rồi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô ta lại không ngờ, Minh Lập Bình bên cạnh mở miệng gọi: “Tần Dã, anh chờ một chút.”

Tần Dã phớt lờ cô ta, thậm chí còn không thèm dừng lại.

Minh Lệ Bình thấy anh không chịu dừng lại, cho nên liền lớn tiếng nói: “Tần Dã, em không biết chậu cây đó có vấn đề, nếu như em biết thì em sẽ không ngu ngốc mà tặng cho nhà anh như vậy đâu. Em bị người ta hại….”

Nghe lời nói của cô ta, Tần Dã không hề phản ứng lại, nhưng lại khiến sắc mặt Từ Khả tối sầm ngay lập tức

Lúc trước ở đồn cảnh sát, Minh Lệ Bình đã tố cáo cô ta... Nếu không phải không có bằng chứng trực tiếp thì bây giờ cô ta cũng không thể ra ngoài được.

Không ngờ rằng bây giờ Minh Lệ Bình lại nói chuyện này ở đây.

Lúc này, có một bóng người xuất hiện.

Tần Dã trông thấy bóng dáng đó, bước chân tăng tốc nhanh hơn.

“Vợ.”

Minh Lệ Bình:……

Từ Khả:……

Cô ta muốn ngất.

Hôm nay có phải vận số cô ta không được tốt hay không?

Muốn chạy, nhưng mà Minh Lệ Bình không đi, vậy thì cô ta cứ rời đi như vậy cũng không ổn.

Dung Yên nhìn lướt qua Tần Dã, sau đó nhìn thấy hai người kia.

Khóe miệng cô cong lên một chút, ý cười lại không đạt tới khóe mắt.

Tốt lắm, xem ra, vận may của cô khá tốt, bắt được ngay hai người này, không uổng công cô ra ngoài một chuyến.

“Vợ, sao em lại tới đây?” Tần Dã đã đi tới trước mặt Dung Yên.

“Ừm, ra cửa bắt con chó.” Dung Yên nói như vậy.

Giọng nói cô không nhẹ cũng không nặng, lại đủ để hai người cách đó không xa đều có thể nghe thấy.

Mặt hai người phụ nữ tối sầm.

Bắt chó?

Đây là đang nói hai người bọn họ là chó sao?

Không phải bọn họ miễn cưỡng muốn mang mối quan hệ này lên người mình, mà là ánh mắt của Dung Yên dừng lại trên người bọn họ, muốn họ không hiểu lầm cũng khó.

“Anh đứng ở đây trước, em đi xử lý chút chuyện, một lát là xong.” Sau khi Dung Yên nói với Tần Dã xong, cô liền bước về phía hai người kia.

Tần Dã chỉ có thể đứng tại chỗ.

Tuy nhiên, ánh mắt của anh lại rất cảnh giác.

Từ Khả nhìn thấy Dung Yên lại đây, cô ta càng muốn bỏ chạy, nhỏ giọng nói với Minh Lệ Bình: “Người phụ nữ này có hơi điên, chúng ta vẫn nên đi trước đi! Để tránh khỏi phải chịu thiệt thòi.”

Minh Lệ Bình liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi cười lạnh: “Cô sợ hãi như vậy sao, thế mà lại còn muốn đấu với người ta? Cô muốn đi thì đi đi, tôi không đi.”

Sau đó cô ta lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Tôi không hề làm chuyện gì trái với lương tâm.”

Từ Khả nghiến răng nghiến lợi: “……”

Cô ta cho rằng cô ta tốt đẹp lắm sao?

Đây là lần đầu tiên Minh Lệ Bình nhìn thấy người xinh đẹp đến như vậy.

Xinh đẹp đến nỗi khiến trong lòng cô ta vô cùng ghen tị.

Nếu người phụ nữ này xuất hiện sớm vài năm…… Không chừng hơn một nửa đàn ông trong đại viện đều bị người phụ nữ này hấp dẫn mất.

Cô ta nở một nụ cười xin lỗi: “Dung Yên phải không? Tôi là hàng xóm của cô, Minh Lệ Bình, về chậu cây tối qua đó……”

Giây tiếp theo, “Bốp” một tiếng cắt ngang lời cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-240.html.]

Mặt cô ta bị đánh lệch.

Trên làn da mềm mại đó nhanh chóng lưu lại dấu năm ngón tay màu đỏ.

Minh Lệ Bình bị đau đớn kịch liệt, cô ta không thể ngờ người phụ nữ này bước tới là sẽ cho cô ta một cái tát.

Lúc này, cô ta vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng tức giận.

“Cô đánh tôi?”

Từ Khả ở bên cạnh nhìn phương pháp quen thuộc này, mặt cô ta cũng cảm thấy đau.

Nhưng mà Minh Lệ Bình bị đánh, cô ta cũng không thể cứ như vậy trốn đi.

Vì thế cô ta liền đứng ở trên cao nói đạo lý: “Dung Yên, tại sao cô cứ hở một tí là đánh người như vậy?”

Cô ta không nói lời nào còn đỡ, vừa mở miệng, ánh mắt Dung Yên lập tức chuyển tới trên người cô ta.

Từ Khả bị ánh nhìn của cô khiến trong lòng phát run…… Không phải người phụ nữ này muốn đánh cô ta chứ?

“…… Dung Yên, ở đây cũng không phải ở quê, không phải cô muốn đánh thì đánh…… Cô biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người nhà họ Minh……”

Dung Yên cười lạnh một tiếng, đưa tay nắm lấy cổ áo của cô ta, kéo một cái đưa người đến trước mặt mình, sau đó đưa tay còn lại ra, liên tục tát mười mấy cái…… Trong không khí chỉ nghe thấy tiếng bốp bốp bốp.

Từ Khả bị đánh tới không hề có sức chống trả, chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai.

Còn Minh Lệ Bình nhìn thấy màn bạo lực này thì lập tức trợn tròn mắt, người phụ nữ này…… Sao lại dám làm như vậy?

Tuy là cô ta vô cùng chán ghét người phụ nữ Từ Khả này, nhưng mà Từ Khả bị bẽ mặt ở đây.

Đây không chỉ là đánh vào mặt Từ Khả, mà đây rõ ràng là đánh vào mặt nhà họ Minh của cô ta.

Vì thế cô ta la lớn: “Cô dừng tay……”

Cô ta vừa lên tiếng, Dung Yên ném người trong tay xuống, quay đầu tới đánh cô ta.

Lúc này hai bên mặt Minh Lệ Bình đều vô cùng đau đớn.

Mà người vây xem cũng nhanh chóng đông lên.

Bên nay phần lớn mọi người không quen biết Dung Yên, dù sao cô cũng không ở đây, rất ít khi đến đây.

Nhưng mọi người đều biết Từ Khả và Minh Lệ Bình, dù sao họ cũng sống ở đây.

Có người thấy hai người bị một cô gái xinh đẹp vả sưng mặt, vì thế có người chạy tới kêu người nhà họ Minh.

Còn người còn lại bước tới ngăn cản: “Cô gái này, sao cô có thể đánh người chứ?”

Sau khi Dung Yên tát thêm mấy cái, lúc này mới dừng tay, sau đó quay đầu nhìn người đang nói chuyện: “Thật ngại quá, giải quyết chuyện ân oán cá nhân.”

“Vậy cô cũng không thể đánh người chứ? Có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng với nhau không được sao?”

“Quan trọng là cô đánh mặt của các cô ấy thành như vậy, điều này cũng thật quá đáng.”

Dung Yên nhìn về phía hai cô gái vừa bị đánh: “Quá đáng sao? Hai người này nhiều lần bỏ thuốc vô sinh cho người ta thì có quá đáng không?”

Người ở đây nghe cô nói vậy thì không khỏi há hốc mồm…… Bỏ thuốc? Vô sinh? Tình hình gì thế này?

Sắc mặt Từ Khả tái mét, cô ta biết người phụ nữ Dung Yên này có chút điên, hoàn toàn không kiêng nể bất cứ điều gì.

Còn Minh Lệ Bình cũng sắp điên rồi, chẳng những hôm nay cô ta bị đánh.

Người phụ nữ này vừa nói lời như vậy, vậy sau này cô ta còn thanh danh gì nữa?

“Cô câm miệng, chuyện không có chứng cứ, cẩn thận tôi kiện cô……”

Dung Yên trực tiếp lật tay tát một cái: “Không có chứng cứ? Không có chứng cứ thì tôi sẽ đưa chậu hoa đến đồn công an sao? Không có chứng cứ thì sao tôi có thể đánh cô? Cô còn muốn kiện tôi à? Được rồi, đi, bây giờ chúng ta đi ngay.”

Cô đưa tay lôi kéo Minh Lệ Bình.

Minh Lệ Bình đâu chịu đi.

“Cô buông tay, tôi đã nói rồi, bên trong chậu hoa đó có thứ hại người, nhưng không phải là do tôi làm, nếu không sao tôi lại được thả ra…… Là người khác hại tôi.”

Dung Yên cười lạnh: “Cá mè một lứa, chơi một màn bọ ngựa bắt ve hay lắm, nhưng 36 kế của cô vẫn thiếu một chút điêu luyện, cô cho rằng cô tương kế tựu kế là có thể đẩy bản thân sang một bên sao?”

Khi Minh Lệ Bình nghe tới từ tương kế tựu kế, trong đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn, tuy rằng biến mất rất nhanh, nhưng vẫn bị Dung Yên nắm bắt được.

Dung Yên cười lạnh, người phụ nữ này thật sự cho rằng trên đời này chỉ có một mình cô ta là người thông minh sao?

“Cô nói lung tung, tôi không có…… Tôi thật sự không biết tình hình…… Cô đừng ở đây nói xấu tôi……”

Dung Yên không muốn đánh cô ta, bởi vì đánh đủ rồi, lại đánh nữa thì tay cô sẽ đau.

“Nói xấu cô sao? Nhà tôi không quen biết gì với cô, vậy cớ gì mà cô tặng đồ cho nhà chúng tôi? Hàng xóm sao? Hàng xóm nào lại tặng chậu hoa trị giá 500 đồng? Cô có tặng cho bọn họ không?”

Người ở đây:……

Cảm ơn, nhưng chúng tôi không cần.

Tuy nhiên, tin tức này thật sự khiến cho bọn họ khá kinh ngạc, 500 đồng? Lớn đấy?

“Cũng may là bọn họ không được tặng, nếu không, chậu hoa này có chứa thuốc hại người gây vô sinh thì nhà ai cũng không chịu được, nếu không phải tôi theo ngành y thì đúng là sẽ vừa vặn bị cô hại đấy, cô đây là có bao nhiêu thù hận với người nhà họ Tần hả? Muốn hại những người vô tội như chúng tôi sao? Hay cô nghĩ tôi là quả hồng mềm nên muốn nhào nặn?”

Minh Lệ Bình sắp điên rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, cô ta biết nếu hôm nay không nói rõ ràng chuyện này thì thanh danh cô ta sẽ trực tiếp bị huỷ hoại.

“Không phải tôi, tôi không có…… Tôi là có ý tốt……”

Tay Dung Yên nghỉ ngơi một lúc lại có sức, vì thế lại cho cô ta một cái tát.

“Tôi có thể coi đó là ý tốt của cô, cô hại người lại không nghĩ tới sẽ có người trừng trị cô đúng không?”

Loading...