Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện Chuyên Tìm Đường Chếc - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-10-19 09:58:24
Lượt xem: 83
“Vậy hãy nói cho tôi biết về tình trạng của bệnh nhân!” Dung Yên vừa nói vừa đi về phía giường bệnh.
Người đàn ông bị bỏ lại dường như vẫn chưa hồi phục sau cú sốc.
Người phụ nữ này mới là chuyên gia cao cấp được mời tới đây à?
Có chuyên gia trẻ đến như vậy sao?
Vừa nãy lúc nhìn thấy Tần Dã, ông ấy cũng cảm thấy chàng trai này còn quá trẻ, nhưng tốt xấu gì thì cũng là đàn ông.
Bây giờ, đổi thành một người phụ nữ… Cô ấy thật sự có thể chữa bệnh sao?
Trong lòng vô cùng lo lắng sốt ruột...
Sau khi bác sĩ Trịnh nói xong chẩn đoán của mình, bên đây Dung Yên cũng đã bắt mạch xong.
Cô nhìn về phía Tần Dã: “Đem cái rương cho em.”
Tần Dã lập tức bước tới đưa hòm thuốc qua.
Dung Yên mở hòm thuốc ra, sau đó lấy kim bạc của mình từ bên trong ra.
Chỉ thấy cô châm vào một huyệt vị trên cổ người bệnh……
Người nhà người bệnh nhìn thấy cô không nói gì đã đ.â.m một kim, suýt chút nữa đã hét lên.
Đây là…… Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao chưa nói gì, đã tùy tiện đ.â.m loạn thế?
Có đáng tin không vậy?
Trong lúc người trong nhà đang tối mặt lo lắng, Dung Yên đã thu lại kim bạc.
Sau đó, kỳ tích cứ như vậy mà xuất hiện.
Người vốn dĩ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, lúc này liền mở mắt.
Người nhà người bệnh:……
Những người khác:……
Ngược lại phản ứng của bác sĩ Trịnh khá bình thường, anh ấy đã sớm nghe nói về y thuật của Dung Yên, biết cô khá giỏi.
Tuy nhiên, một châm này của cô đã đánh thức được người, cũng có chút ngoài dự đoán của anh ấy.
Tiến lên một bước, hỏi: “Đồng chí Dung, anh ấy là……”
Lúc này, người nhà người bệnh tận mắt nhìn thấy, bọn họ không còn coi thường cô gái trẻ tuổi còn mang thai giống như lúc nãy.
Vì thế, lúc bác sĩ Trịnh hỏi, mọi người cũng không chú ý tới người mới tỉnh lại, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Dung Yên…… Dỏng tai lắng nghe.
Bọn họ cũng rất muốn biết rốt cuộc là bị bệnh gì…… Tại sao lại đột nhiên hôn mê, ngay cả bác sĩ ở đây cũng bó tay không có cách gì.
“Anh ấy ăn nhầm thứ gì đó, trúng độc mới dẫn đến hôn mê, kim bạc này của tôi chỉ châm cho anh ấy tỉnh lại, anh ấy chỉ mở mắt thôi, nhưng ý thức vẫn chưa tỉnh táo, chút nữa, tôi phối cho anh ấy một phương thuốc giải độc.”
Lời nói của cô như tiếng sấm sét, khiến mọi người chấn động.
Làm sao lại ăn đồ trúng độc chứ?
Ngay cả bác sĩ Trịnh cũng khá kinh ngạc với kết quả này.
Anh ấy vội vàng hỏi: “Đồng chí Dung, anh ấy bị trúng độc gì? Chúng tôi cũng đã xét nghiệm m.á.u của anh ấy…… Nhưng không điều tra ra được gì.”
“Loại độc này hơi hiếm, xét nghiệm m.á.u bình thường sẽ không khám ra được, phải thêm một thứ khác mới có thể phát hiện ra.”
“Thêm cái gì?”
Dung Yên dứt khoát tìm giấy bút viết lên: “Sau này, nếu có tình huống đặc biệt, anh có thể thêm cái này……”
Đôi mắt bác sĩ Trịnh sáng lên: “Cảm ơn đồng chí Dung đã chỉ bảo.”
“Việc giải độc tiếp theo…… Tin rằng bác sĩ Trịnh có thể giải được, tôi không tham dự vào nữa.” Tìm được nguyên nhân bệnh, mọi chuyện đã đơn giản hơn nhiều, hơn nữa, cô còn viết phương thuốc giải độc cho.
“Được rồi, cảm ơn đồng chí Dung.” Bác sĩ Trịnh trịnh trọng cảm ơn.
“Không cần cảm ơn! Nếu không còn việc gì…… Vậy tôi đi đây.” Dung Yên nghe mùi bệnh viện cũng không thấy thoải mái lắm.
Vì thế, cô không muốn nán lại.
Bác sĩ Trịnh gật đầu, sau khi chào tạm biệt cô thì cũng không giữ người lại nữa.
Anh ấy không bị mù, đồng chí Dung người ta còn đang mang thai đấy!
Bên đây người nhà người bệnh vẫn chưa hoàn hồn…… Còn chưa kịp cảm ơn, người đã cứ vậy rời đi rồi.
Đợi bọn họ tỉnh táo lại, không khỏi tiếc nuối, cô ấy đi nhanh quá.
Bọn họ còn chưa nói được một câu cảm ơn nào…… Liệu cô ấy có cho rằng họ không hiểu chút lễ nghĩa nào không?
Cũng may có người nhắc nhở có thể tìm gặp người…… Nên họ tính đợi sau khi người bệnh khỏe lại đến nhà để cảm ơn.
Bên này ba người đã lên xe một lần nữa.
Tần Chân dựng một ngón tay cái lên: “Em dâu, em đúng là cái này.”
Dung Yên cười cười: “Không tệ.”
Về y thuật thì cô vẫn rất tự tin.
Sau khi Tần Dư và Tần Mai bước vào cấp ba, bọn họ trở nên bận rộn với việc học.
Việc học tập của cấp ba rất căng thẳng.
Hơn nữa trường của bọn họ còn là trường cấp ba trọng điểm, rất nhiều học sinh đứng đầu.
Tuy là Tần Mai vẫn duy trì ở vị trí nhất lớp, nhưng cô bé vẫn rất chăm chỉ…… Thật ra khi nói về trí óc, cô bé tự cảm thấy mình không thông minh bằng anh hai, nhưng khả năng tập trung học tập của cô bé khá cao.
Hơn nữa bản thân cô bé rất chịu khó.
Đặc biệt là còn có chị dâu ở ngoài động viên, thường xuyên bổ sung cho cô bé một số bài học nâng cao.
Vì thế, cô bé ngồi vị trí nhất lớp khá ổn.
Hơn nữa, Tần Mai rất có năng khiếu hội họa.
Dưới sự dạy dỗ của Dung Yên…… Cuối cùng cô bé lựa chọn tranh thuỷ mặc, tuy vẫn chưa đạt tới trình độ điêu luyện, nhưng người bình thường cũng không thể so được với cô bé.
Còn về phần sau khi thi đại học, muốn lựa chọn chuyên ngành gì, cô bé đã suy nghĩ kỹ, đương nhiên là Học viện Mỹ thuật Bắc Kinh……
Dung Yên đợi đến tháng sáu, mẹ Dung đã phát hiện bụng cô có chỗ không ổn: “Yên Yên, con nói với mẹ xem, bụng này của con có phải là…… sinh đôi hay không?”
Nếu không thì không thể nào to như vậy.
Hơn nữa, bà ấy nhớ tới Tần Dư và Tần Mai cũng là song sinh!
Nói cách khác, vì nhà họ Tần đã có cặp song sinh nên khả năng sinh đôi rất cao.
Dung Yên nhìn thấy mẹ cô hỏi như thế thì cô liền gật đầu: “Đúng vậy! Là sinh đôi, sao vậy, con chưa nói với mẹ sao?”
Mẹ Dung:……
Nói cái rắm.
Con đã từng nói chuyện này lúc nào?
Cái chổi đâu? Hôm nay ai cũng đừng ngăn cản bà ấy.
“Mẹ……” Dung Yên gọi một tiếng.
Mẹ Dung lập tức trừng mắt nhìn cô: “Đừng gọi mẹ”
Tức c.h.ế.t bà già này.
Đôi mắt dừng trên cái bụng kia……
Ở trong lòng mẹ Dung không ngừng tự nhủ: Đây là con ruột, là con ruột……
Nếu không phải nhìn thấy cô có thai thì bà thật sự rất muốn vứt đi.
Chuyện lớn như vậy lại có thể giấu kín, tới giờ cũng chưa nói.
Nếu bà ấy không hỏi chuyện này thì có phải đợi đến lúc sinh ra rồi mới nói không?
Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy không đúng, vì thế vội vàng cười lấy lòng.
“Mẹ, con tưởng con nói với mẹ rồi chứ, không ngờ con lại chưa nói, ôi, cái này đúng là do con sơ suất, không sao, dù sao bây giờ biết cũng không muộn.”
Mẹ Dung:…… Không muộn cái rắm.
Việc mang thai một đứa và mang thai hai đứa là chuyện giống nhau sao?
Trước đây bà ấy vẫn luôn chỉ chuẩn bị quần áo cho một đứa nhỏ.
Bây giờ là sinh đôi, vậy thì phải chuẩn bị một phần nữa.
Không rảnh để nói chuyện tào lao với cô, dù sao người bị tức giận trước vẫn là bà ấy, vì thế bà ấy trực tiếp bỏ đi, tuy nhiên trước khi đi vẫn hung hăng trợn mắt liếc nhìn con gái bà ấy một cái.
“Đợi sau khi con sinh con xong lại tìm con tính sổ.”
Dung Yên:……
Đến mức này sao?
Nhưng mà chuyện mang thai đôi…… Thật sự bản thân cô chưa từng nói ra sao? Thật sự đã quên rồi sao?
Cẩn thận nhớ lại chuyện này, đúng là cô quên nói.
Xem ra nói một lần mang thai ngốc ba năm, vẫn là khá có cơ sở.
Buổi tối, nhờ mẹ Dung thông báo mà trên dưới cả nhà đều biết Dung Yên mang thai đôi.
Dung Văn Minh vô cùng hào hứng.
“Ôi, thật là tốt quá, không ngờ lần này có tận hai đứa cháu, đúng là bất ngờ lớn.”
Mẹ Dung lập tức trừng ông ấy một cái.
“Có gì phải kinh ngạc chứ? Cái này giống kinh hãi hơn, ngay từ đầu lúc mang song thai nên nói sớm một chút, chờ tới bây giờ mới nói……” Dọa bà ấy sợ hãi.
“Được rồi, đừng nóng giận, đây là chuyện rất tốt.” Dung Văn Minh lại rất hào hứng.
"Vợ ơi, em vất vả rồi." Trở lại phòng, Tần Dã nhẹ nhàng ôm lấy vợ.
Nhưng mà anh cũng chỉ dám ôm hờ, cơ thể của anh cũng không dám dựa gần lại bụng quá.
"Anh không tức giận sao?" Dung Yên hỏi.
Tần Dã vừa nghe thấy lời này, vội vàng tỏ thái độ: "Anh vui mừng còn không hết thì làm sao lại tức giận được?"
Thật ra anh vẫn mong vợ mình mang thai một bé thôi.
Bởi vì nếu như sinh đôi, vậy thì lúc sinh con ra sẽ tương đối nguy hiểm.
Anh chỉ hy vọng vợ mình bình an không có chuyện gì, cũng không mong là vợ mình quá mức vất vả.
Dung Yên rất vừa lòng với câu trả lời của anh.
Bởi vì lúc cô đi đến bệnh viện kiểm tra, đều là một mình cô đi, cho nên ngoại trừ bác sĩ khoa sản của bệnh viện thì người nhà cũng không biết chuyện này.
"Chuyện này là em không đúng, em thật sự đã quên nói chứ không phải cố ý giấu giếm."
Cô cũng không biết tại sao mình lại quên mất chuyện này.
"Không sao đâu." Nhưng mà trong lòng Tần Dã lại càng lo lắng thêm, hai đứa nhỏ……Có phải là cần cẩn thận hơn so với trước kia không?
"Em đi tắm rửa đây" Dung Yên vừa nói như vậy, Tần Dã liền buông cô ra.
Dung Yên trực tiếp đi vào trong không gian.
Tần Dã nhìn người đã biến mất không thấy, anh hít sâu một chút, lúc này mới làm tâm trạng đang phập phồng bình tĩnh lại được.
Buổi chiều ngày hôm sau, ông Tần đến đây.
Ông cũng đã biết chuyện cháu dâu mang thai đôi.
Mang đến rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng.
Cũng bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày ông lão đều sẽ đến đây một chút.
Mấy năm nay bởi vì có thuốc bồi bổ sức khỏe, nên thân thể của ông Tần vẫn còn khỏe mạnh.
Mà lúc Dung Yên dưỡng thai thì lại càng cẩn thận hơn.
Mẹ Dung càng để bụng hơn so với lúc trước.
Vốn dĩ vẫn là một mình Dung Yên đến bệnh viện kiểm tra, lúc này, mẹ Dung lại không yên tâm để cô đi một mình.
Mỗi lần đều phải đi cùng cô.
Nói chung thời này phụ nữ mang thai rất ít khi đi bệnh viện kiểm tra, có người còn sinh con ở nhà.
Giống như Dung Yên mỗi tháng đi tới bệnh viện kiểm tra một lần thì rất hiếm thấy.
Thật ra Dung Yên có thể tự bắt mạch cho mình và con.
Nhưng mà cô chọn đi bệnh viện kiểm tra, cũng là vì lúc sinh em bé……Bệnh viện sẽ kiểm tra số liệu cho cô, nên khi đến lúc cô sinh đẻ thì bác sĩ sẽ càng nắm rõ tình huống của đứa trẻ trong bụng cô hơn.
Rốt cuộc vẫn là sinh đôi! Cô cũng rất trân trọng sinh mệnh của mình.
Người phụ nữ sinh con giống như đi qua cửa quỷ môn quan một lần, y thuật của cô có cao thì cũng không thể tự đỡ đẻ cho mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien-chuyen-tim-duong-chec/chuong-250.html.]
Đến khi bụng cô đã bắt đầu lớn lên……Nhất là một tháng cuối cùng, bụng cô giống như thổi khí cầu vậy.
Lúc này các hàng xóm láng giềng mới biết Dung Yên mang thai đôi.
Chủ yếu là do bụng cô quá lớn, có người thử hỏi mẹ Dung, mẹ Dung liền vui tươi hớn hở nói một câu.
Lúc này mọi người đều đã biết.
Tần Dã dự tính trong ngày sinh thì sẽ xin nghỉ nửa tháng với đơn vị.
Trời đất bao la cũng không có chuyện gì lớn bằng chuyện vợ anh đi sinh con.
Cũng đúng vào buổi tối Tần Dã xin nghỉ, bụng của Dung Yên liền chuyển dạ.
Cô và Tần Dã mới nằm xuống không bao lâu, lúc đang chuẩn bị đi ngủ, Dung Yên liền cảm giác bụng có chút đau.
Vì thế nên trực tiếp lay tỉnh Tần Dã ở bên cạnh.
"Tần Dã……"
Tần Dã không ngủ, vợ vừa có động tĩnh, anh lập tức mở mắt: "Vợ, làm sao vậy?"
"Anh mau đứng dậy, em, hình như em sắp sinh……"
Lời này của Dung Yên đã dọa Tần Dã hết hồn: "Em, em sắp sinh?"
Giọng nói của anh có chút run run.
"Hình như vậy, bụng có chút đau!" Chắc là chuyển dạ, nhưng mà tại sao lại sinh vào thời điểm này, vậy thì có chút khó nói.
Tần Dã hoảng loạn không thôi, thậm chí anh còn có chút không biết làm sao, cũng may vài giây sau thì anh đã bình tĩnh lại.
"Vợ, em nằm yên đừng nhúc nhích, anh đi gọi mẹ dậy, để cho bà ấy mang theo đồ vật rồi chúng ta đi bệnh viện."
"......Được" Dung Yên bị cơn đau ở bụng dưới làm cho không thể nói chuyện được.
Sau khi Tần Dã đi giày thì chạy nhanh ra ngoài.
Còn Dung Yên nhìn thấy anh đi ra ngoài liền cố nén đau, mặc quần áo cho mình.
Mà sau khi Tần Dã đi ra ngoài liền lập tức gõ vang cửa phòng của ba mẹ vợ.
"Mẹ, mẹ dậy đi, Yên Yên muốn sinh……"
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này mẹ Dung ngủ không sâu, cho nên khi nghe được tiếng gõ cửa, lại nghe được lời của con rể, bà ấy lập tức tỉnh ngủ ngồi dậy.
Thuận tiện cũng đánh thức luôn ông chồng của mình dậy.
"Lão Dung, ông mau tỉnh dậy…….Yên Yên nhà chúng ta muốn sinh……"
Dung Văn Minh nghe được lời này thì lập tức mở mắt.
"Muốn sinh? Không phải nói là còn nửa tháng nữa sao?"
"Là sinh đôi đấy, sinh sớm là chuyện bình thường, đừng hỏi nữa, mau dậy đi." Mẹ Dung nhanh chóng mặc quần áo.
Mà khi Tần Dã nhìn thấy đèn trong phòng sáng lên, anh liền chạy về phòng của mình.
Lúc nhìn thấy vợ mình đã mặc xong quần áo, đang chuẩn bị đi giày, anh bước tới hai bước: "Vợ ơi, em đừng nhúc nhích, để anh làm."
Dung Yên nhìn thấy anh đã trở về liền dứt khoát ngồi ở đó để cho anh mang giày cho mình.
"Anh đừng lo lắng, lát nữa hãy mang những bộ quần áo tắm rửa mà em đã chuẩn bị tốt theo."
Trong bệnh viện nhiều người nên cô không thể sử dụng không gian.
Cũng may cô đã dự cảm được mình sẽ sinh con sớm, nên đã chuẩn bị tốt những đồ vật cần đem theo.
Đến nỗi đồ dùng của bé con thì đều ở chỗ mẹ của cô.
Điều này không cần cô nhọc lòng.
"......Được." Tần Dã nỗ lực làm cho mình bình tĩnh.
Anh xách gói đồ mà vợ mình đã sớm chuẩn bị lên.
"Vợ ơi, em ngồi yên đây, anh đi khởi động xe." Chức vị hiện tại của anh đã cao hơn.
Để cho thuận tiện nên anh đã mua một chiếc xe ô tô cũ ở trong đơn vị mình.
Lúc này đúng lúc có thể dùng đến.
"Được” Dung Yên vẫy tay.
Lúc này cô lại có cảm giác không còn quá đau nữa.
Nhưng mà, sắp sinh vẫn là sự thật.
Tần Dã đi ra ngoài.
Mà đúng lúc này mẹ Dung đi vào.
"Yên Yên, con không sao chứ?"
Lần đầu tiên con gái sinh con, bà ấy là mẹ nên là người hoảng hốt nhất.
Chủ yếu vẫn là do sinh đôi, nên bà ấy đặc biệt lo lắng.
"Vẫn ổn……A……" Vốn dĩ không còn đau, không nghĩ tới lại bắt đầu đau lên.
Cô vốn là người nhịn đau giỏi, không ngờ đến việc sinh con lại đau vượt qua tưởng tượng của cô như vậy."
Mẹ Dung nhìn thấy bộ dáng của cô, vội vàng duỗi tay đỡ lấy con gái: "Đi vài bước, có lẽ sẽ bớt đau."
Dung Yên tùy ý để cho bà ấy đỡ, sau đó dứt khoát đi ra ngoài.
Dù sao bụng cô cũng đã lớn như vậy, nếu như Tần Dã muốn ôm cô thì cũng không thể nào ôm được.
Tần Dã quay lại, nhìn thấy mẹ vợ đang đỡ vợ mình ra ngoài.
Vì thế vội vàng bước lên: "Mẹ, để con đỡ vợ con”
"Được rồi, con đỡ con bé lên xe đi, mẹ kiểm tra xem còn đồ gì quên mang không."
Mẹ Dung buông tay đi kiểm tra.
Dung Văn Minh để những đồ vật cần mang lên xe.
Ông ấy cũng rất hoảng loạn.
Động tĩnh trong viện quá lớn, đến cả Tần Dư và Tần Mai cũng tỉnh lại, từng người đi ra khỏi phòng ngủ của mình.
Tần Mai không có nhìn thấy chị dâu, nhưng mà lại nhìn thấy thím lấy đồ vật chuẩn bị ra ngoài, nên vội vàng tiến lên hỏi: "Thím, có phải chị dâu sắp sinh em bé không ạ?"
Mẹ Dung nhìn thấy hai anh em đều ra ngoài, vội vàng nói: "Các cháu đừng lo chuyện này, nhanh về phòng ngủ, ngày mai còn phải đi học đấy!"
Mấy tháng nữa là hai anh em bọn họ sẽ phải tham gia thi đại học, cũng không thể bỏ bê việc học.
"Tụi con không có việc gì……" Tần Mai muốn nói muốn đi cùng.
Tần Dư không ngừng gật đầu, cậu ấy cũng có ý giống như em gái.
Nhưng mà mẹ Dung không đồng ý, đúng lúc Tần Dã đi vào cũng không đồng ý: "Các em đừng gây thêm chuyện, nếu không thì chị dâu các em sẽ không yên tâm."
Lời này đã trực tiếp ngăn chặn ý định muốn đi của hai anh em.
Dung Yên đi tới bệnh viện một, bởi vì đây là bệnh viện gần nhà cô nhất, hơn nữa trong quá trình mang thai cô cũng khám ở viện này.
Có dữ liệu lưu trữ.
Tần Dã lái xe thẳng một mạch đến bệnh viện, sau khi đến nơi, anh dừng xe lại, quay sang nhìn vẻ mặt tái nhợt của vợ mình.
“Vợ ơi, em sao rồi?”
Dung Yên còn chưa nói gì, mẹ Dung đã trả lời trước.
“Tiểu Tần, con xuống xe vòng sang bên này đi, hai chúng ta đỡ con bé đi vào, lão Dung cầm đồ theo.”
Mẹ Dung bình tĩnh hơn nhiều so với hai người đàn ông ở trong xe, cho nên mọi việc đều do bà sắp xếp.
Tần Dã với Dung Văn Minh lập tức làm theo.
Mẹ Dung cũng nhanh chóng xuống xe, bà cẩn thận đỡ lấy tay con gái, đưa cô xuống từng chút một.
Tần Dã đi vòng qua bên này, giúp bà đỡ Dung Yên.
Còn Dung Văn Minh mang theo bao lớn bao nhỏ đi phía sau ba người.
Bệnh viện vào nửa đêm vô cùng an tĩnh, cả nhà trực tiếp đi về hướng khoa sản tìm hộ sĩ trực ban.
Hộ sĩ trực ban nhìn mấy người đi qua đây, còn chưa kịp mở miệng ra hỏi đã nhận ra Dung Yên đứng giữa.
Vội vàng đi lên: “Bác sĩ Dung, cô sắp sinh hả?”
Dung Yên gật đầu: “Đúng vậy, phiền làm thủ tục giúp tôi”
“Ôi, được, để tôi đi gọi bác sĩ.” Hộ sĩ nhanh chóng rời đi.
Một lát sau, bác sĩ trực ban đã đến.
Đều là người quen cả, bác sĩ Điền nhìn bộ dáng Dung Yên như vậy, đơn giản hỏi qua tình trạng của cô một lượt, sau đó bắt đầu sắp xếp kiểm tra.
Còn Tần Dã thì ở lại cùng hộ sĩ để làm thủ tục nhập viện….
Bên này, sau khi Dung Yên được kiểm tra toàn bộ xong, bác sĩ Điền vừa ghi chép vừa nói với cô: “Còn cần thêm mấy tiếng nữa mới có thể sinh được, nhanh nhất chắc là cô phải chờ đến hừng đông rồi.”
Chậm hơn thì có thể là đến sáng, nhưng chắc chắn sẽ không kéo dài qua buổi trưa được.
Dù sao Dung Yên đã bắt đầu bị đau tiền sản rồi.
Dung Yên đương nhiên cũng hiểu rõ chuyện này.
Nhưng tưởng tượng đến chuyện cô còn phải chịu đau thêm mấy tiếng nữa, cả đầu cũng muốn đau theo.
Sinh con à…..Cô cảm thấy giờ sinh luôn cũng được.
Thật không ngờ quá trình mang thai suôn sẻ như thế, không chịu khổ chút nào…..Hóa ra cái hố lại chờ cô ở chỗ này.
Bên kia Tần Dã đã hoàn thành xong thủ tục, mẹ Dung thì chạy đi sắp xếp giường bệnh.
Dung Yên vừa ra cửa, đã nhìn thấy Tần Dã đứng đó chờ, bộ dạng lo lắng.
“Sao rồi? Có phải sẽ lập tức đi sinh hay không?”
Dung Yên một lời khó nói hết nhìn anh…..Nếu cô thật sự phải lập tức lên bàn đẻ thì sao còn thời gian ở đây nói chuyện với anh được chứ?
“Bác sĩ bảo chắc sáng sớm mai mới sinh được…..Còn mấy tiếng nữa.”
Tần Dã nghe được lời này, mặt mũi lập tức nhăn tít lại.
Còn tận mấy tiếng đồng đồ…..Vậy không phải đồng nghĩa với việc vợ anh phải chịu đau mấy tiếng nữa sao?
Nhưng mà anh lại không có biện pháp gì cả, chẳng lẽ lại đi giục bác sĩ bảo cho vợ tôi sinh nhanh lên hả?
Chỉ có thể đau lòng vợ chịu khổ mà thôi.
Tần Dã nhất thời không biết nói gì, lúc sau mới khô cằn nhả ra một câu: “Vợ, để anh đỡ em về phòng bệnh, em ngủ thêm một lúc đi.”
“Được.” Cơn đau lúc này đã hoãn đi nhiều, Dung Yên cũng tính đi nghỉ thêm một lát.
Rốt cuộc nhóc con ngày mai mới chào đời được, cô cũng phải tích lũy thể lực để mai sinh nó ra đã.
Dung Yên được đỡ vào phòng bệnh.
Tần Dã đăng ký cho cô một căn phòng đơn.
Cũng may hôm nay vận may của bọn họ không tồi, lúc chiều mới có một sản phụ ở phòng đơn xuất viện.
Nếu không thì quả thực không có thừa phòng cho bọn họ ở.
Mấy năm nay, người có bản lĩnh kiếm tiền thật sự không ít, tài sản trong tay đã dư dả hơn nhiều.
Hơn nữa đây là Kinh Thị, phòng đơn ở khoa sản cũng không phải là loại dễ có.
Tần Dã đỡ Dung Yên về phòng bệnh.
Mẹ Dung đang sắp xếp đồ đạc lại….. Giường đệm thì không cần bà mang tới, ở bệnh viện luôn có sẵn mấy thứ này.
Mẹ Dung chỉ cần bày lại đồ đạc từ nhà mang đi mà thôi, mấy thứ đồ sinh hoạt linh tinh gì đó.
Bà vừa mới sắp xếp xong thì thấy con rể đỡ con gái đi vào phòng, liền vội vàng tiến lên.
“Sao rồi? Vừa nãy khám bác sĩ nói sao?”
Dung Yên: “Chắc là tầm sáng sớm mai mới sinh được, mẹ, hay là mẹ với ba quay về nhà trước đi, sáng mai lại chạy qua đây.”
Mẹ Dung nghĩ một hồi, sau đó bảo: “Hay là để mẹ về trước đi, còn Tiểu Tần với ba con thì ở lại đây trông, sáng sớm ngày mai thì mẹ vào.”
Trong nhà còn hai đứa nhỏ phải đi học, bà phải chuẩn bị bữa sáng cho chúng nó nữa.
“Để ba con quay về cùng mẹ đi, ở đây có Tần Dã là được rồi.” Dung Yên nhìn về phía Tần Dã”. Bây giờ em không sao, anh đi đưa ba mẹ quay về trước đi. Giờ đã là nửa đêm, để họ tự đi về em không yên tâm.”
Dung Văn Minh nhìn con gái không nỡ để hai vợ chồng già nhà ông ở lại đây chịu khổ, vì thế liền bảo: “Như vậy đi, ba với mẹ con sẽ đi về, để Tiểu Tần ở lại đây, nếu không ba mẹ cũng không yên tâm. Cách một đoạn đường ngắn mà thôi, ba với mẹ con đi một lúc là đến rồi.”
Vốn dĩ mẹ Dung muốn để bạn già ở lại chỗ này, nhưng con gái kiên quyết từ chối nên bà đành phải nghe theo cô.
“Vậy cứ nghe theo ba con đi, mẹ với ba con đi về, sáng mai sẽ qua đây.”