Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 15-3
Cập nhật lúc: 2024-10-14 19:14:08
Lượt xem: 54
“Anh quên rồi à? Cô gái đó vừa mở miệng đã yêu cầu vợ chồng Phục Hưng móc ra nhiều tiền như vậy. Làm sao bọn họ có thể cam tâm tình nguyện chứ?”
“Tiền chia một nửa, nhà cũng phải chia một nửa, bọn họ muốn ghi thù nên muốn quỵt nợ.”
“Có gì mà phải ghi thù? Nhà là nên chia, tiền cũng không phải bọn họ lấy một nửa, không phải chỉ chia năm nghìn tệ thôi sao? Nhà có ba anh chị em, Phục Hưng đã lấy một nửa, còn ý kiến gì nữa?”
Sắc mặt Chu Phúc Hưng lúc xanh lúc đỏ, vốn đã không thể ngóc đầu lên được trước mặt lạnh đạo, không ngờ vấn đề chính lại đổ lên đầu anh ta, toàn bộ ánh mắt trong phòng đều đang nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta hận không thể lập tức đào một cái hố mà chui xuống.
Kim Xảo Chi vội vàng nói: “Không phải, chúng tôi không có ý đó.”
Chủ nhiệm ủy ban khu phố hỏi: “Vậy các người đang làm gì? Tại sao lại tạt nước bẩn vào người khác? Các người đã tung tin khắp ngõ là vợ Chu Quang Hách đánh người.”
“Tôi cũng muốn biết.”
Trong phòng phía tây đột nhiên vang lên một giọng nói, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đều bị dọa cho giật mình, trợn mắt nhìn cánh cửa mở ra, Thủy Lang từ bên trong đi ra.
Không phải cô đã ra ngoài từ sáng sớm rồi sao?
Rõ ràng bọn họ từ trên lầu đã nhìn thấy cô đi ra, chắc chắn rằng cô không có ở nhà nên mới có vội vàng tới đây!
là anh đang nhìn cô đi lên lầu nên mới đến vào lúc này để!
“Không phải chúng tôi!”
Vợ chồng Lưu Khúc vô thức đồng thanh nói, người mợ liên tục xua tay: “Chúng tôi không ra ngoài, chúng tôi luôn đợi ở đây, không hề ra ngoài bôi nhọ thanh danh của cô!”
Kim Xảo Chi oán hận liếc nhìn người mợ, vội vàng thoát khỏi liên quan thì cũng thôi đi, cuối cùng vẫn không quên bồi thêm một câu khiến cho em dâu càng tức giận hơn.
Tại sao có thể có loại người thân này chứ?
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi!” Chu Phục Hưng sắc mặt trắng bệch giải thích với Thủy Lang, thật ra trong lòng anh ta đang bồn chồn, không biết trong phòng cô đã nghe được bao nhiêu, lỡ như nghe thấy hết những lời xấu xa bọn họ nói trước đó...
Sắc mặt Chu Phục Hưng càng thêm tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cũng không biết là cảm thấy tội lỗi khi nói xấu sau lưng người khác, hay từ tận đáy lòng cảm thấy sợ hãi cô em dâu này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-15-3.html.]
“Em dâu, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.” Kim Xảo Chi cố gắng nặn ra một nụ cười: “Chúng tôi chỉ nghe được một nửa lời nói của Đại Nha nên mới hiểu lầm, quá lo lắng đến mức mất kiềm chế. Chúng ta tuyệt đối không cố ý làm tổn hại danh tiếng của em.”
“Đúng vậy.” Chu Phục Hưng giống như tìm được xương sống: “Không phải cố ý, tuyệt đối không phải cố ý.”
Thủy Lang đi đến trước bàn rót một ly nước: “Sáng sớm các người đến đây làm gì?”
Nhìn vẻ mặt bình thường của Thủy Lang, Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi đều lo lắng, không biết cô có nghe được lời nói trước đó của mình muốn thuyết phục chị cả hay không, trong lúc nhất thời không dám nói chuyện.
Thủy Lang đặt ly nước xuống, liếc nhìn hai người một cái.
Da đầu Kim Xảo Chi căng cứng, cả người gai ốc dựng ngược, còn chưa kịp hiểu tại sao cô em dâu này lại có khí chất mạnh mẽ như vậy, đã buột miệng nói: “Tới đây đưa tiền.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Kim Xảo Chi đã hối hận đến mức ruột gan quặn lại.
Thủy Lang nhìn cái ví da đang ôm trong tay chị dâu, nhàn nhạt"A"Một tiếng rồi hất cằm một cái: “Để lên bàn đi.”
Ánh mắt cả phòng đều đang nhìn chằm chằm vào Kim Xảo Chi, lời vừa rồi là do chính mình nói ra, dù ruột có đau đớn đến đâu, cô ta cũng đành bất đắc dĩ bước tới, dù không nỡ bỏ ra đến đâu cũng phải đặt cái ví chứa ba nghìn tệ lên bàn.
Thủy Lang mở khóa kéo nhìn một chút, chậm rãi lôi ra một túi toàn tờ tiền mười ệ: “Chỗ này là sáu nghìn tệ à?”
“Ba nghìn.” Kim Xảo Chi đau lòng muốn khóc, cố kìm nước mắt nói: “Chúng tôi chỉ có một nghìn năm trăm tệ tiền tiết kiệm, đã rút hết. Tối hôm qua chúng tôi phải tìm nhà mẹ đẻ, vất vả lắm mới gom được một nghìn năm trăm tệ, hiện tại chỉ có ba nghìn tệ, đưa cho em trai trước, về phần chị cả thì chúng tôi sẽ nghĩ cách.”
Trong những người có mặt, có hai người còn đau lòng hơn về Chu Phục Hưng và Kim Xảo Chi, buổi sáng khi cậu mợ nhìn thấy số tiền này, còn tưởng sẽ giao vào tay Chu Huỷ, chờ bọn họ đưa Chu Huỷ về nhà, ba nghìn tệ này chính là của nhà bọn họ, không ngờ Kim Xảo Chi vừa nhìn thấy Thủy Lang đã chột dạ sửa lời, nói tiền này là để cho Chu Quang Hách.
Chỉ có ngần ấy can đảm!
Thật là không có tiền đồ!
Người mợ khinh bỉ thầm mắng trong lòng nhưng bản thân lại cùng người cậu không ngừng lui về phía sau, hận không thể giấu đến trong đám người, để Thủy Lang không nhìn thấy bọn họ.
Thủy Lang lấy từng xấp tiền ra đặt lên bàn, trả cái túi da trống rỗng cho chị dâu: “Chỉ mới bắt đầu sáng sớm, chị vẫn còn có một ngày để gom ba nghìn tệ còn lại.”
Khuôn mặt vợ chồng Chu Phúc Hưng lập tức giống như cha mẹ chết, xấu hổ không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Chu Phục Hưng mới nói: “Em dâu, chúng tôi thật sự không nói dối. Trưởng phòng Dư của đơn vị anh đang ở đây, còn có rất nhiều đồng nghiệp cũng ở đây, anh có bao nhiêu tiền, bọn họ kiểm tra sổ tiết kiệm một cái là biết thôi, thật sự là chúng tôi đã móc ra sạch rồi, đến một phần hai xu số lẻ cũng đã lấy ra, trong túi chúng tôi một xu cũng không còn, thậm chí bữa ăn tiếp theo chúng tôi cũng không thể trả nổi.”
Thủy Lang thản nhiên nói: “Ý của anh là,các người mười năm tiêu xài hoang phí vung tay quá trán đều là lỗi của Chua Quang Hách và chị dâu sao?”