Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 2-2
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:25:39
Lượt xem: 98
“Đó là bởi vì Tiểu A Mao không hiểu chuyện, nó dù còn nhỏ nhưng cũng là anh chị của cô bé đó, sao có thể tranh giành trứng gà với cô bé đó được?”
“Ăn nói vớ vẩn! Tiểu A Mao từ khi sinh ra đã bao giờ phải tranh giành trứng gà với ai đâu. Rõ ràng là ba tên nhà quê này đến giành trứng của Tiểu A Mao.”
“Các người cứ ở đó nói gì vậy? Chu Huỷ đã như thế này rồi, các người có biết đồng cảm hay không?”
Khi nhắc đến Chu Huỷ, đám đông bênh vực kẻ yếu đều ngừng nói chuyện, cùng nhau nhìn người phụ nữ cụt hai chân đang nằm sấp trên mặt đất.
Thủy Lang nhìn thấy Chu Quang Hách bế người phụ nữ lên, đặt cô ấy ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, cô cũng nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ này, đó là khuôn mặt vừa nhìn là có thể thấy được đã chịu đủ loại dày vò, cả về thể xác lẫn tinh thần, từ làn da ở cổ có thể nhìn ra, cô ấy còn rất trẻ, không quá ba mươi tuổi.
Cô ấy liên tục đẩy Chu Quang Hách, ra hiệu cho anh đi ngăn cản người cậu vẫn đang đuổi
đánh người.
Chu Quang Hách đưa tay phải ôm lấy đầu cậu bé, giọng điệu lãnh đạm nói: “Cậu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người đàn ông trung niên tỏ vẻ tức giận không thể kiềm chế được: “Quang Hách, cháu tránh ra, hôm nay cậu sẽ đánh c.h.ế.t thứ ngu xuẩn không hiểu chuyện này!”
"Anh hai! Trước kia em ăn trứng gà đều không sao cả, nhưng con bé đó tới, em ăn một lần ba quả trứng gà bố đã đánh em!” Tiểu A Mao đột nhiên vùng chạy ra, một tay đẩy cô bé nhỏ nhất vừa bước tới chỗ người phụ nữ cụt hai chân xuống mặt đất: “Em ghét mấy con bé này! Anh hai, anh mau đưa mấy con bé này đi đi!”
Chổi lông gà lại lần nữa quất vào đầu Tiểu A Mao, phát ra một tiếng “bụp”, khiến ai nghe thấy cũng phải giật mình run rẩy, Thủy Lang nhìn thấy bàn tay người cậu này cũng run rẩy một chút, giây tiếp theo, từ bên ngoài truyền đến một tiếng hét: “Lưu Khúc! Hôm nay tôi liều mạng với kẻ ăn cây táo rào cây sung ông!”
Một bóng người mập mạp lao vào trong nhà, hai cánh tay cào về phía người cậu, không đầy một lúc sau đã cào vào mặt người đàn ông trung niên: “Tôi cho ông vì mấy họ hàng bên ngoài mà ra tay đánh con trai mình này! Ông là lão già nhẫn tâm, trái tim bị đám hồ ly này móc mất rồi, hôm nay vì con trai, tôi sẽ c.h.ế.t chung với ông!”
“Bà đang nói nhảm cái gì vậy!” Lưu Khúc giáng một bạt tai vào mặt người phụ nữ.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tiểu A Mao lao tới dùng đầu đẩy ngã xuống đất: “Không được đánh mẹ tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-2-2.html.]
“Thật là quá đáng! Ông phát điên rồi, vì người ngoài mà ra tay đánh con trai còn đánh vợ.” Người phụ nữ mập vừa khóc vừa kêu trời trách đất: "Mọi người trong hẻm nói giúp tôi mấy lời đạo lý đi, thời gian này làm sao mà sống nổi đây?”
“Lưu Khúc thật sự là quá đáng rồi!”
“Đúng vậy, sao ông ta có thể đối xử như vậy với người trong nhà mình?”
“Bình thường chỉ đánh Tiểu A Mao thì cũng thôi đi, thế mà lại còn ra tay với vợ mình, thật sự không thể để cho mấy người họ hàng tội nghiệp đó vào ở mà.”
“Vậy có thể làm gì được chứ? Dù họ hàng nghèo khó lại vướng víu cũng là mẹ ông ta đưa về.”
“Bà Tống đúng là càng già càng hồ đồ, lại đưa đứa cháu gái ngoại đã nhiều năm không liên lạc trở về, khiến cho trong nhà con trai mình không được yên ổn.”
“Đúng vậy, giúp đỡ cũng phải xem xa gần thân sơ. Dù cháu gái ngoại của bà ấy có đáng thương đến thế nào đi chăng nữa, bà ấy cũng không thể hủy hoại cuộc sống của gia đình con trai mình.”
Sự đụng độ giữ ông cậu và Tiểu A Mao đã khơi dậy sự đồng cảm của những người vây quanh xem, ánh mắt bọn họ đầy trách móc nhìn về phía bà già đang muốn ôm Tiểu A Mao vào lòng nhưng lại bị Tiểu A Mao hất cánh tay ra.
Chu Quang Hách đột nhiên đứng nghiêng người ngăn trước mặt bà ngoại, chặn tầm mắt của người ngoài, cúi đầu hỏi: “Bà ngoại, hôm trước không phải cháu đã đưa chị cả về rồi sao? Tại sao lại quay lại đây với bà?”
Bà lão lắc đầu, nước mắt lưng tròng: “Hai vợ chồng Phục Hưng nói là muốn về nông thôn có công việc nên sáng sớm đã đưa bọn họ tới đây.”
Trong mắt Chu Quang Hách lộ ra vẻ bực tức, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, quay sang phía gia đình đang đánh chửi nhau, khóc lóc om sòm, nói: “Cậu mợ, cháu đưa mấy người chị cả về, sau này chị cả sẽ không xuất hiện làm phiền mọi người nữa đâu.”
Thủy Lang thấy rõ động tác của ba người chen chúc bên đó chậm lại, tiếng khóc cũng nhỏ dần, ngay sau đó bên ngoài lại truyền vào một giọng nói khác: “Em trai, đừng nói năng lung tung.”
Mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói, nhường ra một con đường, một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào, bọn họ khoảng ba mươi tuổi, quần áo gọn gàng sáng sủa, áo sơ mi và quần dài đều là hàng chất lượng cao bó sát người, bên ngoài còn khoác áo lông dê đắt tiền, trên tay còn cầm một cái áo khoác được may đo riêng.
Người phụ nữ nói chuyện nhẹ nhàng: “Cậu mợ, không phải bọn cháu chỉ nhờ mọi người chăm sóc chị cả nửa ngày thôi sao, vậy mà mọi người còn định diễn vở kịch này để cho người ta chê cười sao?”