Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 20-7
Cập nhật lúc: 2024-10-19 17:22:42
Lượt xem: 47
“Chúng tôi ở trung tâm thành phố, ngay cạnh khu miếu cổ và chợ hoa chim cũ. Mọi người đều sống ở gần đó, cách nhà gần, qua thực có lái xe về nhà ăn cơm trưa, hàng xóm có việc gì cần cũng có tiện tay giúp một chút.”
Mấy ngày nay Chu Tường mỗi khi nghĩ đến chuyện xăng đều phát sầu, từ trước tới nay chưa bao giờ nghe đến từ dùng xe công vào mục đích riêng.
Bọn họ ngày ngày đi làm, tới một ngày nghỉ ngơi cũng không có, mỗi ngày đều bận rộn bên ngoài, không bao giờ nghĩ đến là công hay tư.
Trước đây trong quân đội tất cả mọi người đều cũng như vậy, cũng chưa từng nghe đến thuật ngữ này.
Tin xấu bất ngờ ập đến, đánh cho mọi người không kịp phản ứng.
Không những không được sử dụng xe nữa mà trong sở còn phải tự gánh chịu hao tổn, nếu đến cuối tháng mà làm được, tới tháng tư có đợt điều chuyển lớn, không biết có phải bọn họ sẽ xong đời hay không?
Chu Quang Hách không có phản ứng, trên bàn cũng không có người nào đáp lại.
Ban đêm.
Bốn mẹ con Chu Huỷ chuyển đến phòng mới.
“Mợ nhỏ ơi ơi, mợ có nhìn thấy cháu không?”
Tam Nha ở trong phòng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, lập tức gọi lớn.
Thủy Lang cầm bộ quần áo đã thay, đối mặt với Chu Quang Hách từ trong sân đi vào, hai người đều quay người nhìn về phía phòng chị cả.
Mấy bé gái đã sớm tắm rửa, nói buồn ngủ chạy đến trên giường, mấy tiếng sau vẫn không ai ngủ được, thậm chí không cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Tam Nha chạy lên giường trên, chớp đôi mắt to qua cửa sổ lan can lâu đài, khi nhìn thấy cậu mợ ở cửa, cô bé phát ra tiếng cười như chuông bạc: “Mợ nhỏ, cháu rất thích lâu đài công chúa mà mợ làm cho bọn cháu.”
“Phía trên là chỗ ngủ của hai chị.” Thủy Lang cười chỉ vào phía dưới: “Chính cháu nói muốn ngủ với mẹ, phía dưới là lâu đài công chúa của cháu.”
“Đi xuống, đi xuống.” Nhị Nha Leo lên cầu thang, kẹp nách Tam Nha, cố gắng bế cô bé xuống, Tam Nha vặn vẹo thân thể: “Cứu mạng, mợ nhỏ, cứu mạng.”
Thủy Lang cười khẽ một tiếng, nhìn Đại Nha đang ngồi ở bàn đọc sách, tay cầm một cuốn sách sờn rách, chỉ cả nằm ở giường tầng dưới, say rượu còn chưa tỉnh, ngay cả khi đã ngủ say vẫn mỉm cười, cô nói: “Mau ngủ đi, ngày mai lại chơi. Đừng làm phiền mẹ.”
Trở lại phòng, Chu Quang Hách nhìn quần áo trong chậu, cầm lên muốn đi ra ngoài để giặt.
“Anh đang làm gì vậy? Đặt nó xuống đi.”
Chu Quang Hách chậm rãi đặt cái chậu xuống, sau đó anh nhớ lại chuyện lần trước anh muốn giặt giúp cô, lại bị nói: “Em tự giặt được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-20-7.html.]
“Anh làm việc của mình đi, cám ơn anh.” Thủy Lang lau tóc, mắt nhìn tủ đầu giường, dừng một chút: “Hiện tại các anh phá án rất khó khăn sao?"
Chu Quang Hách đóng cửa phòng lại, vòng qua cuối giường đi tới bên cửa sổ, tháo dép lê lên giường: “Vẫn còn trong tầm kiểm soát, chuyện bên trong rất phức tạp. Hệ thống công an mới được khôi phục chưa đầy năm năm. Một số chính sách quốc gia đều nói trong tương lai bộ công an sẽ được coi trọng, Ủy ban Cách mạng, Hồng binh và dân binh đều có thể bị bãi bỏ…”
Những lời phía sau, Chu Quang Hách không tiếp tục nói nữa.
Thủy Lang hiểu rõ ý nghĩa phức tạp trong lời nói này, hai năm qua quả thực phức tạp đến mức trong lịch sử cũng không tìm được quá nhiều ghi chép chi tiết, nguyên nhân không phải đến từ thế giới bên ngoài, mà là từ mâu thuẫn nội bộ.
Trong một năm nữa, thậm chí chưa đầy một năm nữa, sẽ bước vào giai đoạn phức tạp hơn, thay đổi suốt mấy năm, vài chục năm...
Quả thực sẽ cần lực lượng công an khổng lồ, mới có thể duy trì ổn định.
“Chỗ của các anh thế nào?”
Chu Quang Hách kinh ngạc nhìn cô, từ khi anh đi làm đến giờ chưa từng nghe thấy cô hỏi chuyện này, nhưng khi nghĩ đến chuyện buổi trưa đồng nghiệp đến nhà ăn cơm nhắc đến, anh lại cảm thấy bình thường: “Đều là làm việc vì nhân dân, ngoại trừ những người tốt nghiệp trường công an, phần lớn đều là bộ đội chuyển ngành.”
Lời nói này không được rõ ràng.
Nhìn giống như đang trả lời, thực ra không trả lời gì cả.
Nhưng lại tiết lộ, đồn công an đường Phục Mậu có ít nhất hai phe phái.
Một là phe của người học trường công an, bên kia là phe của quân đội chuyển ngành.
Lúc này Trường Công an không giống như chương trình đại học chính quy bốn năm của thế hệ sau, lại gần giống như trường Đại học Công Nông Binh, đa số không phải thi đậu vào mà dựa vào quan hệ có được thư giới thiệu và vị trí nhập học..
“Lý Hoa và Chu Tường trước kia cũng là quân nhân à?”
Chu Quang Hách gật đầu, Thủy Lang xác nhận suy đoán của mình.
Một lúc sau, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, Chu Quang Hách một mực chịu đựng không nhìn qua cô, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Tùy tiện hỏi một chút thôi.” Thủy Lang suy nghĩ hồi lâu: “Chị cả nói, cầm hai, ba nghìn ra mua cho em một công việc, anh thấy thế nào?”
Chu Quang Hách hoàn toàn quay người về phía Thủy Lang: “Chị cả thăm dò được công việc ở chỗ nào?”
“Thế nào, anh có nỡ bỏ ra không?”Thủy Lang nhìn sống mũi dốc đứng như đỉnh núi hiểm trở của anh: “Em có thể hiểu được.”
Dù sao cũng là quan hệ hợp tác vì lợi ích.