Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 22-7
Cập nhật lúc: 2024-10-22 21:41:35
Lượt xem: 39
Mười mấy người đứng lên nói xong, sắc mặt đám người Mã Hổ đã xanh tới đen thui, tím tái.
Ngay cả người mặt dày nhất cũng muốn đào một cái hố dưới đất mà chui vào.
Trong số đó, người có sắc mặt khó coi nhất, người có lưng bị gai đ.â.m nhất, người giống như ngồi trên bàn chông chắc chắn chính là Trâu Khải.
Ngoài việc bị đồng nghiệp hết người này tới người khác chế giễu, anh ta còn bị cấp dưới nhìn chằm chằm, yêu cầu anh ta phải lên tiếng.
Trâu Khải cứ ngồi đó không chịu đứng lên, mặc dù mẹ vợ tương lai đã nhiều lần hứa hẹn cuối tháng tư sẽ có phiếu, nhưng anh ta cũng đã sớm nhìn ra có vấn đề, vừa rồi còn nghe sở trưởng và các đồng nghiệp nói rằng gần đây việc mua phiếu rất khó khăn, anh ta lại càng không chắc chắn.
Chuyện không chắc chắn lại nói ra ngoài, nếu sau này mẹ vợ không làm được, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm, nếu không sau này sẽ không có ai nghe theo sự lãnh đạo của anh ta nữa, mà đồn công an cũng không thể tiếp tục chờ được nữa.
Viên công an trẻ Hồ Sấm đột nhiên hét lên: “Các người gấp cái gì? Chúng tôi bảo các người gánh tội khi nào, muốn các người chịu trách nhiệm khi nào? Phó đội trưởng Trâu của chúng tôi đã sớm nói sẽ góp đủ phiếu giúp mọi người!”
Đôi mắt Trâu Khải ngay lập tức hướng về phía Hồ Sấm, ánh mắt hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Hồ Sấm ngay tại chỗ.
Viên công an trẻ tuổi lại giống như nhìn không hiểu, mỉm cười ngưỡng mộ nhìn Trâu Khải: “Phải không, phó đội trưởng Trâu?”
Phòng họp trở nên im lặng, tất cả đều nhìn Trâu Khải, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Trâu Khải siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, khi anh ta đang lâm với thế khó, viên cảnh sát trẻ đã bị đập một cái vào sau đầu.
Nhận ra là Mã Hổ, Trâu Khải hơi buông lỏng bàn tay, cảm thấy may mắn, suốt ngần ấy năm mình đã không phí công bồi dưỡng người cấp dưới này.
“Cậu lại nói nhảm rồi, không nhớ lâu được, lại bắt đầu nghi ngờ năng lực của phó đội trưởng Trâu, lời như vậy còn cần cậu phải nói ra sao? Trước đó phó đội trưởng Trâu đã khẳng định sẽ lấy được ít nhất một nửa số phiếu xăng trước cuối tháng tư rồi mà!”
Trâu Khải thở hắt, đôi mắt nhìn Mã Hổ gần như muốn rách ra.
Dưới khuôn mặt tươi cười lấy lòng của đối phương giả vờ không hiểu ý mình, dưới con mắt của mọi người lặng lẽ chờ đợi, trong hoàn cảnh khiến anh ta ngạt thở này, anh ta nghiến răng nghiến lợi, hàm răng chảy ra tia máu, buộc phải mở miệng: “Chuyện này, vâng, chắc chắn rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-22-7.html.]
“Cậu nhìn xem!” Mã Hổ kích động vỗ vỗ vai viên cảnh sát trẻ tuổi: “Lần sau còn dám nghi ngờ phó đội trưởng Trâu của chúng ta, tôi sẽ đập nát đầu cậu để cậu có thể nhớ thật lâu!”
“Phó đội trưởng Trâu của chúng ta luôn nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói của anh ấy tuyệt đối chắc chắn!”
“Đúng vậy, ai để các người gánh tội chứ? Tôi thấy là các người muốn tìm chúng tôi gánh tội thì có.”
“Còn muốn cãi nhau? Tranh cãi có ích gì?” Sở trưởng Lam vỗ bàn: “Các ngươi không cần phải sốt ruột chia rẽ, nếu chúng ta không gom đủ phiếu xăng, trước mắt chín mươi chín phần trăm cuộc họp này sẽ là cuộc họp tuần cuối cùng của nhân viên chính thức chúng ta. Cuộc họp hàng tuần cuối tháng ba vào tuần sau chính là thông báo tin xử phạt và khai trừ.”
Những người vừa rồi còn tràn đầy phẫn nộ, nghe những lời chắc chắn như vậy từ sở trưởng, lại trở nên chán nản.
Những người trẻ tuổi mới mặc đồng phục công an được mấy ngày đã có linh cảm rằng mình sẽ không bao giờ có thể mặc được nữa, đã bắt đầu yên lặng rơi nước mắt.
Những người lớn tuổi cũng không nỡ phải chia tay bộ đồng phục công an, gánh nặng gia đình, cảm thấy hối hận vì đã không suy nghĩ thấu đáo không đủ cảnh giác vào thời điểm đó, vành mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.
Bầu không khí lại rơi vào đau thương, thậm chí còn buồn hơn cả tiếng gào khóc trước đó, lần này là nỗi buồn xuất phát từ trái tim, biết rằng không còn hy vọng gì nữa.
Chu Quang Hách nhìn thấy Chu Tường khóc đến thương tâm, từ trong túi quần lấy ra một cái khăn tay, muốn để anh ta lau nước mắt, đột nhiên, một túi giấy sáp rơi xuống đất.
Vừa vặn rơi xuống chân Chu Tường.
Anh ta khóc gục đầu xuống dưới mặt bàn, nhặt túi giấy sáp lên đưa lại cho Chu Quảng Hách, rồi mới tiếp tục khóc, nhưng đột nhiên, toàn thân anh ta cứng đờ, từ khóe mắt vừa rồi dường như bắt được hai chữ mà bấy lâu nay anh ta nằm mơ cũng muốn được nhìn thấy, liền vội vàng quay đầu lại.
Với tốc độ đó, suýt chút nữa hất văng đầu ra khỏi cổ.
“Chu... đội trưởng Chu, vừa rồi là…”
Chu Quang Hách cũng nhìn thấy một nửa tờ phiếu lộ ra khỏi nếp gấp, là từ gói giấy sáp vừa rồi rơi ra, sau đó nhớ tới lời Thủy Lang nói, bảo anh tới đơn vị thì mờ ra xem
“Làm sao…” Lý Hoa bị giọng nói thất thanh của Chu Tường thu hút, quay đầu lại, khi nhìn thấy tờ phiếu trong tay Chu Quảng Hách, hô hấp của anh ấy đột nhiên ngừng lại, một giây sau, tiếng hít thở giống như hút hết cái lạnh không khí mùa đông vừa đi qua vang vọng khắp phòng họp.