Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã - Chương 27-5
Cập nhật lúc: 2024-11-01 19:52:17
Lượt xem: 16
Cục trưởng Chu chắp tay sau lưng quay người lại: “Đi ăn cơm, cháu ôm cái thùng lớn như vậy làm gì? Đồ đạc của một nhân viên trao đổi nhà ở nho nhỏ để ở trong văn phòng cục trưởng cục quản lý bất động sản, còn sợ bị người ta lấy mất sao?”
Chu Quang Hách đặt thùng xuống, nói: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Thủy Lang và Chu Quang Hách sóng bước đi ra khỏi văn phòng cục trưởng, vừa bước ra đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô ngước đầu nhìn lên, các nhân viên công tác ở các bộ phận khác đi tới, đều ngạc nhiên nhìn bọn họ, đặc biệt là nhìn cô.
Sau khi theo cục trưởng Chu xuống đi cầu thang, mọi người đi ra hành lang tầng một đều ngây ngẩn cả người, nhất là những người trong phòng đăng ký cả buổi sáng đã xem trò hề, tất cả đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Thủy Lang.
Buổi sáng, một người xem ra không được bố mẹ yêu thương, không nơi dựa dẫm lại bất ngờ đi xuống chỗ này cùng với cục trưởng!
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của mọi người, Thủy Lãng cúi đầu nói với Chu Quang Hách: “Sao lại có cảm giác như cáo mượn oai hùm vậy?”
“Cáo mượn oai hùm là cáo đi phía trước, hổ ở phía sau.” Chu Quang Hách cũng cúi đầu nói: “Chúng ta ở phía sau.”
Thủy Lang cười khẽ, vừa bước xuống một bậc thang tiếp theo, lại nhích đến gần anh: “Anh thật sự không vội đi làm sao? Đồn cảnh sát của anh không phải rất bận bộn nhiều việc sao? Mấy ngày trước, còn đến nửa đêm mới về nhà, hoặc là nửa đêm còn phải ra ngoài.”
“Anh đi làm luôn không nghỉ ngày nào, hôm nay đặc biệt xin nghỉ một ngày.” Chu Quang Hách chỉ đường cho Thủy Lang, ra hiệu quay lại nhìn đường: “Em không cần phải lo lắng cho anh nữa. bây giờ đã lấy được giấy chứng nhận đơn vị rồi, đợi buổi chiều đi làm thì đi đăng ký sớm một chút rồi trở về...”
Nói đến những lời liên quan tới chuyện mà hai người cố tình tránh né, bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng.
Dần dần, bởi vì hành lang không rộng lắm, từ đi song song dần dần thành một người đi trước, một người đi sau.
Lúc sắp bước ra khỏi hành lang, Thủy Lang đột nhiên dừng lại chờ anh đi tới.
Chu Quang Hách vốn cũng dừng bước lại theo, nhưng sau khi nhận ra điều gì đó, lại tiến về phía trước hai bước.
Hai người lại đứng cạnh nhau.
Thủy Lang không ngẩng đầu nhìn anh: “Đăng ký xong sớm một chút, khi trở về chúng ta sẽ nói chuyện.”
Khóe miệng Chu Quang Hách buông lỏng, “Ừ” một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-thap-nien-80-xe-mat-ca-nha-ong-bo-can-ba/chuong-27-5.html.]
“Lề mề, người trẻ tuổi lề mà lề mề” Cục trưởng Chu đứng ở cửa sổ lấy cơm ở nhà ăn:“Còn đợi bác bưng đồ ăn cho các người à?”
“Cục trưởng, để tôi tới bưng giúp ông.”
“Cục trưởng, hôm nay có thể xuống đây ăn cơm sao?”
“Lâu lắm rồi không thấy cục trưởng xuống căng tin ăn cơm. Hôm nay sao có thể gặp được ông ở đây? Họ hàng tới sao?”
Cục trưởng Chu vừa mở miệng, lập tức có vô số nhân viên vây quanh ông ấy, muốn giúp đỡ một tay, muốn nói chuyện, mỗi người đều có tâm tư khác nhau, bình thường bọn họ sẽ không có được cơ hội này.
“Hai đứa cháu.” Cục trưởng Chu thản nhiên trả lời một câu, đồng thời nói với đầu bếp chạy tới trong cửa sổ: “Càm ba cái bát nhỏ, ba đôi đũa, không mang hộp cơm.”
Chu Quang Hách vốn muốn Thủy Lang ngồi chờ, nhưng nghĩ sau này đây sẽ là nơi cô ăn bữa trưa, hai người lại cùng nhau đi tới trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Các người muốn ăn gì?” Cục trưởng Chu ở trước mặt mọi người, vẫy tay với Thủy Lang: “Cháu đến đây gọi món.”
Một hơi thở nhẹ vang lên bên tai.
Cho dù đã rất kiềm chế.
Nhưng vẫn lọt vào trong lỗ tai Thủy Lang.
Ở kiếp trước, cô luôn dựa vào năng lực của mình để có được chỗ đứng, đây là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được “người khác che chở” là như thế nào.
Không phải Thủy Lang không biết thay đổi linh hoạt, không phải chuyện gì cũng cứng nhắc, có tài nguyên không dùng, chỉ biết dựa vào chính mình người.
Có thể tính cách của cô ở kiếp trước là như vậy, nhưng sau khi trải qua cuộc sống ở nhà Chu gia, nhận ra rằng sự động viên tài chính và an ủi tinh thần có thể vẹn toàn đôi bên, giờ đây tâm trí cô đã dần được mở rộng.
Có một số nơi, chẳng hạn như cục quản lý bất động sản này, hoặc trong thời đại mà các mối quan hệ là quan trọng nhất này, nếu có thể có thể vẹn toàn đôi bên, cô sẽ không ngu ngốc mà không cần, cứng đầu đẩy ra.
“Thịt lợn tẩm bột là món ăn chiêu bài của căng tin chúng tôi, vịt sốt cũng khá ngon.”
Đột nhiên, một nhân viên nữ đi tới bên cạnh Thủy Lang nói: “Ngày mai đi làm, cô nhớ mang theo hộp cơm nhé.”