Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-08-09 19:14:42
Lượt xem: 222
Không còn cách nào khác, Tạ Nhã Vân đành phải bỏ con Husky xuống, chịu đựng cơn đau đớn ở trên bả vai, đi đến chỗ Thẩm Chi Hủ.
Lực chú ý của Thẩm Chi Hủ vẫn luôn dành chút ít về phía bọn họ, cho nên khi Tạ Nhã Vân dẫn con Husky đi qua đây, anh ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, ánh mắt bình tĩnh, giống như đang hỏi bọn họ muốn làm gì.
“Chúng tôi làm mất ba lô đồ ăn rồi, các anh có thể cho tôi mua lại một ít đồ ăn được không?”
Tạ Nhã Vân cảm thấy may mắn vì túi đựng tinh hạch vẫn còn đeo ở trên eo, nếu không cô ấy cũng không còn gì để đổi lấy đồ ăn của Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ ừ một câu, ánh mắt nhìn lên đống lửa.
“Cô muốn cái nào?”
Tạ Nhã Vân nhìn theo ánh mắt của con Husky dừng lại trên mấy quả trứng chim, biết nó muốn ăn gì liền nói:
“Có thể đổi cho tôi một ít trứng chim không?”
Thẩm Chi Hủ ngạc nhiên liếc nhìn Tạ Nhã Vân một cái.
Tay chân Tạ Nhã Vân hơi lúng túng, cho rằng Thẩm Chi Hủ không đồng ý, ai ngờ thấy anh cúi đầu, dịu dàng hỏi hổ trắng nhỏ.
“Ngao ngao, tất cả trứng chim đều là của em, em đồng ý cho không?”
Tạ Nhã Vân lộ rõ sự ngạc nhiên trên mặt.
Lúc trước khi Kiều Nghệ dỗ con Husky cũng nói sẽ cho nó mấy quả trứng chim, cho nên khi Người đẹp ốm yếu hỏi, cô cũng gật đầu đồng ý.
Thẩm Chi Hủ đã hiểu: “Cần gì nữa không?”
Tạ Nhã Vân nhìn ra được Thẩm Chi Hủ đã thức tỉnh được dị năng không gian, cho nên sau khi tự hỏi mấy giây, cô ấy hỏi: “Anh còn bánh quy không?”
Thẩm Chi Hủ không nói gì, tay vừa lật sang, trong lòng bàn tay anh xuất hiện thêm hai túi bánh đã được nén khô.
Mắt Tạ Nhã Vân lộ vẻ vui mừng, vội vàng lấy tinh thạch ra: “Anh lấy bao nhiêu tinh hạch?”
“Cô đưa bao nhiêu cũng được”
Tạ Nhã Vân nghĩ, đối với Thẩm Chi Hủ mà nói thì mấy viên tinh hạch cấp 3 và cấp 4 chưa chắc đã có tác dụng.
Cô ấy suy nghĩ vài giây, quyết định đưa cho anh hai viên tinh hạch cấp 2.
Thẩm Chi Hủ nhận lấy tinh hạch, đưa trứng chim và bánh nén khô cho Tạ Nhã Vân, nghĩ một chút, anh lại cho cô ấy thêm một chai nước khoáng và một cái bát nhỏ sạch sẽ.
Tạ Nhã Vân càng thêm ngạc nhiên, tuy nhìn bề ngoài Thẩm Chi Hủ lạnh lùng nhưng tính cách vẫn rất tốt.
Kiều Nghệ trông thấy cũng không nói gì, chủ động ghé sát người vào tay Người đẹp ốm yếu, nhẹ nhàng cọ cọ.
“Sao vây?”
“Grừ grừ …” Người đẹp ốm yếu ơi, tôi cũng muốn ăn đồ ăn vặt.
“Trứng chim còn chưa chín, chờ một lát.”
“Grừ grừ…” Nhưng tôi muốn ăn đồ ăn vặt.
Mũi của Kiều Nghệ nhăn lại, đôi mắt màu xanh nhạt ngập nước.
Trầm tư vài giây, Thẩm Chi Hủ đoán: “Thèm ăn?”
Kiều Nghệ gật đầu thật mạnh.
“Hổ nhỏ ham ăn.” Thẩm Chi Hủ xoa xoa mặt hổ trắng nhỏ, hơi dùng sức véo một cái.
Kiều Nghệ bị xoa tới quay cuồng đầu óc, đang chuẩn bị phát cáu thì Thẩm Chi Hủ kịp thời thu tay lại, lấy từ trong không gian ra một cái ức gà đưa cho cô ăn.
Không tới mấy giây, Kiều Nghệ đã bị chiếc ức gà thu phục, cảm xúc hơi tức giận lúc nãy cũng tiêu tan thành mây khói.
Hổ mẹ ăn xong trứng chim sống nhìn sang, thấy nhóc con nhà mình không biết kiên trì, vừa bất đắc dĩ vừa yêu chiều nhìn cô lắc đầu.
Chú ý tới tiếng động của hổ mẹ, Kiều Nghệ từ từ nuốt ức gà xuống, nghiêng đầu nhìn nó.
“Ngao ngao…” Mẹ ơi, mẹ ăn không? Cái này cũng ngon lắm.
Tuy rằng đây là đồ ăn của thú cưng, nhưng hiện giờ cô cũng đang là một con hổ, ăn vào cũng không sao.
Hổ mẹ bị nhóc con mời mọc, cắn một miếng ức gà trên tay Thẩm Chi Hủ, tuy rằng không ngon bằng thịt tươi của nó, nhưng vẫn là thứ đồ ăn ngon lành.
Nghĩ như thế, hổ mẹ và nhóc con nhà mình cùng nhau chén hết cái ức gà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-104.html.]
Thẩm Chi Hủ vừa cho hai mẹ con ăn vừa phát sầu.
Ức gà trong không gian không có nhiều, bây giờ đến cả hổ trắng lớn cũng thích, anh phải kiếm một cửa hàng thú cưng tìm xem có thêm không.
Đến khi trứng chim chín, hai mẹ con đã ăn xong ba cái ức gà, Thẩm Chi Hủ xoa xoa bụng của hổ trắng nhỏ, không thấy có dấu hiệu căng phồng mới vớt trứng chim bỏ vào nước lạnh.
(Thẩm Chi Hủ: Mục tiêu hàng đầu, kiếm đồ ăn nuôi vợ và mẹ vợ! Chaiyo.)
“Trứng chín rồi, chờ tôi bóc xong sẽ cho hai người ăn.” Sợ hai người họ sốt ruột, Thẩm Chi Hủ cố tình giải thích.
“Grừ grừ…” Biết rồi mà.
Kiều Nghệ ngồi xổm trước mặt Người đẹp ốm yếu, nhìn đôi bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh đang bóc vỏ trứng, ánh mắt bị bàn tay của anh hấp dẫn.
Wow, tay của Người đẹp ốm yếu đẹp thật đấy.
Kiều Nghệ không thuộc tuýp người mê tay, nhưng nhìn thấy đôi tay đẹp cũng khó tránh khỏi kích động, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú.
Nhưng Thẩm Hủ Chi lại hiểu sai ý của cô, cho rằng hổ trắng nhỏ chờ không kịp, bèn bóc vỏ với tốc độ nhanh nhất, chờ đến khi trong chén có thêm vài quả trứng trắng mịn bóng loáng thì ngay lập tức đưa đến trước mặt hai mẹ con hổ.
“Hai người mau ăn đi, tôi bóc vỏ tiếp cho.”
“Ngaooo ngaooo…” Cảm ơn Người đẹp ốm yếu, nhưng anh cũng đừng chỉ mải lo cho chúng tôi, anh cũng phải ăn một quả đi chứ.
Móng vuốt của Kiều Nghệ chỉ vào trứng chim, sau đó lại chỉ về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ hiểu được ý nghĩa hành động của cô, khuôn mặt anh tuấn cũng dịu dàng theo.
“Ngao Ngao ngoan, em ăn trước đi, đợi chút nữa tôi sẽ ăn sau.”
“Grừ grừ…” Đừng có lừa tôi, anh nhất định phải ăn.
Kiều Nghệ dặn dò xong thì mới tiếp tục ăn trứng chim.
Hổ mẹ thì thích ăn sống hơn là ăn chín, nhưng nó thấy ăn trứng lòng đào cũng khá là thú vị, ăn xong lòng trắng thì cũng chậm rãi thưởng thức lòng đỏ trứng thơm ngon.
Kiều Nghệ lại không thoải mái nhàn nhã như hổ mẹ, cho dù là lòng trắng hay lòng đỏ trứng thì cô vẫn cảm thấy rất thơm.
Thẩm Chi Hủ cũng đã bóc xong hết trứng, để lại mấy quả trứng do chính hổ trắng nhỏ lựa chọn cho mình, cho một quả trứng vào miệng. Ban đầu anh cũng không thích hương vị của nó nhưng nhìn thấy hổ trắng nhỏ đang ăn rất vui vẻ, cũng không nhịn được cắn thêm mấy miếng vào miệng.
Sau khi xuống núi, Tạ Vân Nhã không nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông mang khẩu trang đen nên đã chia tay với Thẩm Chi Hủ rồi đường ai nấy đi.
Nhìn Tạ Vân Nhã dắt Husky đi về hướng ngược lại với căn cứ Hoài Long, Thẩm Chi Hủ thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn hổ trắng nhỏ đang dựa sát vào hổ trắng lớn.
“Ngao Ngao, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
Kiều Nghệ bối rối quay lại nhìn Người đẹp ốm yếu.
Cô cũng không biết.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu anh quyết định đi.
Thẩm Chi Hủ thấy thế thì suy nghĩ vài giây, cảm thấy cũng nên quay lại căn cứ Hoài Long mua sắm rau dưa tươi mới và đổi lấy tinh hạch, thế nên anh hỏi bọn họ: “Về căn cứ Hoài Long trước nhé?”
Hổ mẹ rung rung bộ râu với thái độ thờ ơ.
Kiều Nghệ thì nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Người đẹp ốm yếu.
“Vậy chúng ta quay lại thôi.”
“Grừ grừ…” Ừm ừm.
Sau khi trở về căn cứ Hoài Long, người trong căn cứ rõ ràng đã vắng đi rất nhiều, Kiều Nghệ nghe những người sống sót gần đó bàn tán mới biết rằng rất nhiều người đã đi tham gia nhiệm vụ quy mô lớn ở thành phố Phong Tháp, cho nên đó là lý do khiến căn cứ Hoài Long vắng vẻ như vậy.
Thẩm Chi Húc không trở lại khu dân cư mà dẫn theo hai con hổ trắng đến khu giao dịch nhiệm vụ.
Mặc dù trong khu vực giao dịch nhiệm vụ có ít người bày quầy hàng nhưng vẫn khá sôi động, nhất là anh Trần không tham gia các nhiệm vụ lớn mà lười biếng dựng gian hàng thịt nướng của mình.
Anh Trần khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Thẩm Chi Hủ dẫn hai con hổ trắng từ xa đi tới.
Vốn tưởng rằng Thẩm Chi Hủ sẽ dẫn theo hai con hổ trắng đi tham gia nhiệm vụ quy mô lớn, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.
“Người anh em, về rồi à?” Anh Trần nhiệt tình nói.
Thẩm Chi Hủ đã ăn uống ở chỗ anh ấy nhiều lần nên cũng đã khá quen thuộc, đối với câu hỏi thăm của anh cũng chỉ hờ hững gật đầu một cái.
“Cậu không tham gia nhiệm vụ đến thành phố Phong Tháp sao? Tôi nghe nói phần thưởng lần này rất hào phóng đó.”