Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:50:29
Lượt xem: 202
"Đã từng gặp qua."
Lý Tông Húc yên lặng thu hồi lời muốn nói sau đó, tiếp tục giới thiệu khu vực nguy hiểm khác cho Thẩm Chi Hủ, nhưng anh ta cảm thấy tâm trạng phức tạp của mình vẫn đến quá sớm, vì Thẩm Chi Hủ hầu như đều đã đi qua những khu vực mà anh ta đánh giá là khu vực nguy hiểm.
Không còn cách nào khác, anh ta đành phải bổ sung tin tức nóng, chỉ chỉ một nơi nào đó trên bản đồ: "Nơi này là khu vui chơi khổng lồ của quận Hồng Ngũ, lúc tận thế nổ ra cũng đúng là mùa thịnh vượng của khu vui chơi. Theo thống kê, vào ngày tận thế nổ ra có gần một nghìn người vui chơi trong đó, gần đó còn có vườn bách thú thuộc sở hữu của cùng một công ty. Có thể nói bên đó hội tụ rất nhiều zombie và động vật biến dị, là chỗ nguy hiểm nhất của toàn thành phố Hồng Diễn."
Lý Tông Húc nói xong thì dừng lại một lát dò xét sắc mặt của Thẩm Chi Hủ, thấy sắc mặt anh không có gì khác thường. Người này không hề bị hù dọa, hay vốn chính là người mặt đơ vậy?
Thẩm Chi Hủ lặng lẽ ghi nhớ nơi này trong lòng, nói với Lý Tông Húc: "Có thể cho tôi bản đồ không?"
Lý Tông Húc đã ghi nhớ từng nơi của thành phố Hồng Diễn trong lòng, Thẩm Chi Hủ vừa mở miệng anh ta lập tức đưa bản đồ cho anh.
"Cảm ơn."
Thấy Thẩm Chi Hủ cất kỹ bản đồ, Lý Tông Húc định hỏi điều gì đó nhưng lại bị em gái nhà mình giành trước.
"Anh Thẩm muốn tới khu vui chơi sao? Chỉ một mình anh thôi ư?" Lý Hủy kinh ngạc kêu lên.
"Ừ." Lần này Thẩm Chi Hủ đáp lại Lý Hủy.
"Trời, anh Thẩm phải cân nhắc cẩn thận, nghe nói zombie bên đó hầu như đều cao tới cấp 4 đó!"
Hầu như đều cấp 4?
Thẩm Chi Hủ không tin điều này, nếu như thật sự đều là cấp 4 thì khu vực an toàn của thành phố Hồng Diễn hoàn toàn không có khả năng tồn tại đến lúc này.
Thấy Thẩm Chi Hủ không nghe mình, Lý Hủy cố ý muốn muốn khuyên nhủ nữa nhưng lại bị Trương Tuệ Ninh ngăn lại, thấp giọng nói vào tai cô ta: "Hủy Hủy, đây không phải trách nhiệm của em."
"Thế nhưng..." Lý Hủy vô tình đối diện với ánh mắt của anh trai mình, đành phải ấm ức ngậm miệng lại.
Thẩm Chi Hủ định rời đi khi đã nhận được tin tức mà mình muốn biết, nhưng nhớ tới đàn ong biến dị trong viện, anh đột nhiên mở miệng: "Giao dịch mật ong không?"
Trương Tuệ Ninh sững sờ, không ngờ Thẩm Chi Hủ sẽ hỏi như vậy.
Kiều Nghệ nằm trên đùi Người đẹp ốm yếu cũng không khỏi nhìn về phía anh.
Thẩm Chi Hủ nhận ra, gãi gãi trán của cô.
"Sao anh biết có mật ong?"
Đàn ong biến dị biết hút mật, việc này chỉ có mấy người quen bên cạnh Trương Tuệ Ninh biết. Cô ta tin bọn họ sẽ không để lộ, vậy tại sao Thẩm Chi Hủ lại biết?
Không ngờ đuôi mắt Thẩm Chi Hủ hơi nhướng lên, kèm theo sự mỉa mai: "Đàn ong biến dị nhưng không phải đánh mất bản năng, biết hút mật không phải rất bình thường sao?"
Trương Tuệ Ninh lúng túng, cảm thấy Thẩm Chi Hủ nói rất có lý. Tuy rằng đàn ong biến dị hút rất nhiều mật, nhưng cũng chỉ cung cấp cho người quen dùng ăn, không nghĩ tới việc giao dịch ra ngoài.
Vốn dĩ cô ta muốn từ chối, nhưng liếc mắt nhìn vết thương trên người Lý Tông Húc, anh ta hy sinh vì họ nhiều như vậy, cũng là lúc cô ta nên báo đáp.
Nghĩ như vậy nên Trương Tuệ Ninh hỏi dò: "Có thể giao dịch, nhưng anh muốn giao dịch như thế nào? Tinh hạch hay là lương thực?"
"Cô muốn cái gì?"
Sự thẳng thắn của Thẩm Chi Hủ khiến Trương Tuệ Ninh càng ngượng ngùng, nhưng nghĩ tới Lý Tông Húc nên cô ta kiên quyết nói ra điều kiện của mình: "Năm cân lương thực đổi một cân mật ong."
Đám người Lý Tông Húc không khỏi nhìn về phía Trương Tuệ Ninh.
Tai Trương Tuệ Ninh nóng lên, thầm nghĩ có phải là mình c.h.é.m giá c.ắ.t c.ổ quá rồi không, đang nghĩ xem có nên giảm xuống hay không thì lại nghe thấy Thẩm Chi Hủ trả lời.
"Được."
Trương Tuệ Ninh kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ, chỉ thấy anh thờ ơ vuốt ve bộ lông óng ả của hổ trắng nhỏ.
"Cô có thể lấy ra bao nhiêu cân mật ong?" Thẩm Chi Hủ tiếp tục hỏi.
Trương Tuệ Ninh lấy lại tinh thần, tính toán sản lượng mình nuôi được: "Hiện tại có thể cung cấp mười cân."
Cô ta phải giữ lại năm cân để bản thân dùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-153.html.]
"Tôi muốn tất cả."
Lý Hủy há hốc vì kinh ngạc.
Mười cân mật ong tương đương với năm mươi cân lương thực, Thẩm Chi Hủ lại có thể chi mạnh tay như vậy sao?
Rốt cuộc anh chàng đẹp trai này có lai lịch thế nào vậy?
Lý Tông Húc cũng kinh ngạc và nghi ngờ, mắt đảo quanh rồi thận trọng hỏi: "Không biết anh Thẩm muốn nhiều mật ong như vậy để làm gì?"
Anh ta vừa nói xong thì nhận được ánh mắt như ghét bỏ của Thẩm Chi Hủ.
"Mật ong không phải để ăn sao?"
Đúng vậy! Nhưng nghĩ như thế nào thì năm mươi cân lương thực đổi mười cân mật ong cũng không đáng!
Lý Tông Húc không hiểu mạch não của Thẩm Chi Hủ, Thẩm Chi Hủ cũng không thèm để ý Lý Tông Húc nghĩ như thế nào, lạnh nhạt nói: "Bao giờ giao dịch?"
"Tôi phải sắp xếp đã, buổi tối tôi đưa qua cho anh nhé?"
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, đặt hổ trắng nhỏ nằm trên đùi mình xuống, một người hai hổ rời khỏi căn nhà của Trương Tuệ Ninh.
Mãi đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất khỏi ngôi nhà, Trương Tuệ Ninh mới ỉu xìu ở trên ghế sa lon.
"Khí thế của anh Thẩm này quá mạnh." Trương Tuệ Ninh cảm thấy lưng mình cũng sắp bị mồ hôi lạnh toát ra làm ướt, lại liếc mắt nhìn Lý Hủy không biết gì, tận tình khuyên bảo nói: "Hủy Hủy, chắc là em thích anh Thẩm này đúng không? Người này không dễ sống chung đâu, em hãy g.i.ế.c c.h.ế.t ý niệm này đi."
Lý Hủy cực kỳ quẫn bách, sắc mặt đỏ bừng lên: "Không có, không có, em không thèm thích anh Thẩm đâu!"
"Không có thì em đỏ mặt làm gì?" Lý Tông Húc trừng mắt với cô ta.
"Chẳng phải em thấy anh Thẩm đẹp trai nên muốn theo người ta tìm cách thân mật thôi sao?" Lý Hủy lúng túng đáp lại, đúng là cô ta không thích Thẩm Chi Hủ, chỉ là cảm thấy lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người đẹp trai như thế nên không kìm được lòng mà biểu hiện có hơi nịnh nọt.
Hơn nữa, chính cô ta cũng tự hiểu rằng, người lợi hại giống như Thẩm Chi Hủ sao có thể thích mình được đúng không? Thích anh chẳng phải tự mình chuốc lấy đau khổ sao?
"Thật sao?" Lý Tông Húc không tin, ngược lại là Hách Nguyên bên cạnh Lý Hủy lại vui sướng đến mức trái tim đập loạn xạ.
"Thật!" Lý Hủy không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cô ta kéo Trương Tuệ Ninh lên: "Chị Tuệ Ninh không phải muốn đi chuẩn bị mật ong sao? Em đi chung với chị! Hai người làm việc sẽ nhanh hơn!"
Dứt lời, cô ta kéo Trương Tuệ Ninh vội vã chạy tới căn nhà.
Lý Tông Húc thấy vậy thì bất lực thở dài một tiếng.
***
Một bên khác, Thẩm Chi Hủ đưa mẹ con hổ trắng nhỏ đi tìm đại thụ biến dị.
Trên đường đi, hổ trắng nhỏ cứ kêu grừ grừ, Thẩm Chi Hủ không cần đoán cũng biết cô muốn nói gì.
"Ngao Ngao, có phải là muốn hỏi tại sao tôi muốn dùng năm mươi cân lương thực đổi mười cân mật ong, đúng không?"
Kiều Nghệ gật gật đầu.
Đúng thế đúng thế, cô cũng cảm thấy không đáng.
"Mật của đàn ong biến dị ăn tốt hơn mật thông thường." Nói đến đây, Thẩm Chi Hủ rõ ràng nhìn thấy hổ trắng nhỏ vô thức l.i.ế.m miệng, anh cố nén cười rồi nói tiếp: "Hơn nữa, ăn nhiều mật của đàn ong biến dị còn có thể bổ dưỡng dị năng."
Cái gì cơ?
Còn có công dụng này sao?
Kiều Nghệ trợn tròn mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ dùng hai chữ có thể, nhưng trong lòng đã khẳng định mật của đàn ong biến dị mà Trương Tuệ Ninh nuôi có tác dụng bổ dưỡng dị năng.
Ở kiếp trước, có dị năng giả cũng nuôi đàn ong biến dị và bán ra mật ong có thể bổ dưỡng dị năng. Lúc ấy anh đã mua về để nghiên cứu, biết đây là điểm độc đáo của đàn ong biến dị, tuy tác dụng mật ong không nhanh chóng như tinh hạch nhưng cũng có thể có tác dụng bổ dưỡng, là một thứ tốt.
Chỉ là đẳng cấp của đàn ong biến dị mà Trương Tuệ Ninh nuôi quá thấp, tác dụng của mật ong quá nhỏ bé với mật ong mình gặp ở kiếp trước, nhưng uống nhiều thì cũng tốt.