Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:53:11
Lượt xem: 221
Kiều Nghệ nhìn Người đẹp ốm yếu, khẽ gật gật đầu.
Nhưng trước khi lên xe, cô vẫn nhìn đại thụ biến dị lưu luyến không thôi thêm mấy lần.
Haizz, đối tượng rèn luyện thú vị biết bao mà, sau này có lẽ cô sẽ không tìm được nữa.
Kiều Nghệ nhảy lên thùng xe, nằm trên đệm mềm mại với hổ mẹ.
Thẩm Chi Hủ lên xe, lái về khu vực an toàn.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, đại thụ biến dị đung đưa thân thể của mình một cách dữ dội. Nếu như có người trông thấy, bọn họ sẽ kinh ngạc phát hiện thân cây của nó “răng rắc” một tiếng mà nứt ra, một chồi non màu xanh nhạt nhô ra khỏi khe nứt. Sau đó, mấy rễ cây màu nâu nhạt chui ra khỏi khe nứt, đợi đến khi nó hoàn toàn chui ra ngoài thì hóa ra là một cây non mini cao khoảng 10cm.
Chỉ thấy lá cây xanh non của nó rung lên mấy lượt, rễ cây màu nâu nhạt giống như chân nhỏ của nó, lạch bà lạch bạch đuổi theo chiếc xe đã lái đi rất xa.
Cũng trong khoảng khắc nó rời đi này, cây cổ thụ um tùm rậm rạp lập tức khô héo, cành lá không còn sức lực rủ xuống giống như đã mất đi sức sống.
(Cây non mini: Vì để phát triển mạnh mẽ, bổn cây chỉ đành tự mình tìm một nhân viên nuôi dưỡng cho bản thân, à không, là chăn nuôi hổ QAQ.)
...
“Anh Thẩm, anh về quay về sớm như vậy à?”
Cao Hoằng Khải còn tưởng rằng Thẩm Chi Hủ lái xe ra ngoài là định ở bên ngoài cả ngày, nào ngờ đến giờ cơm trưa, bọn họ đã trở về.
“Ừ, tôi dẫn Ngao Ngao đi nói tạm biệt với bạn mà nó mới quen.”
Cái gì? “Bạn” mà Ngao Ngao mới quen?
Bạn bè gì cơ?
Cao Hoằng Khải ngây ngẩn, ai ngờ Thẩm Chi Hủ hoàn toàn không có ý định giải thích, anh ta không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Kiều Nghệ. Đáng tiếc hổ trắng nhỏ vốn dĩ không quan tâm đến anh ta, cắn đuôi hổ mẹ kéo nó ra sân, rõ ràng là muốn nằm phơi nắng trong sân.
Anh ta không biết làm sao, gãi gãi đầu rồi suy nghĩ một hồi, thấy Thẩm Chi Hủ không để ý đến mẹ con hổ trắng nhỏ, bèn lấy can đảm ra ngoài sân.
Cao Hoằng Khải ra sân lại không dám ở quá gần mẹ con hổ trắng nhỏ, chỉ đứng cách một mét mà hỏi.
“Ngao Ngao, mi quen bạn mới nào thế? Có thể nói với ta được không?”
Anh ta thật sự rất tò mò, lại không tiến quấn lấy Thẩm Chi Hủ hỏi, chỉ đành chạy đến hỏi hổ trắng nhỏ.
Cũng may tính cách của Kiều Nghệ cũng không tệ lắm, thấy cô yên lặng nhìn chằm chằm mình rồi kêu lên một tiếng.
“Grừ grừ...” Là một gốc đại thụ biến dị đó! Lúc mới quen nó là cấp 4, sau đó nhờ Người đẹp ốm yếu cho ăn đã thăng cấp đến cấp 5 rồi!
Mặt mày Cao Hoằng Khải đực ra, anh ta không hiểu “tiếng hổ” mà! Hoàn toàn không biết hổ trắng nhỏ đang nói gì!
Râu của Kiều Nghệ run lên, nâng móng vuốt lên khua tay múa chân vài cái, ai ngờ Cao Hoằng Khải càng ngày càng mù mờ.
Kiều Nghệ: “...”
Thật đần!
Không thông minh bằng Người đẹp ốm yếu gì cả!
Anh ta nhìn không hiểu hổ trắng nhỏ đang múa may cái gì, nhưng lại xem hiểu ánh mắt khinh bỉ của cô, bèn lúng túng sờ sờ đầu.
“Là ta quá ngu ngốc.” Nói đến đây, Cao Hoằng Khải thở dài một hơi.
Có lẽ là thông cảm với Cao Hoằng Khải, Kiều Nghệ còn an ủi anh ta.
“Grừ grừ...” Không sau đâu, đồng đội của anh không chê anh là tốt rồi.
Thẩm Chi Hủ pha nước mật ong xong đi ra, bắt gặp gương mặt sầu khổ của Cao Hoằng Khải, hổ trắng nhỏ đang nhìn anh ta với vẻ đồng cảm.
Anh hơi nhíu mày, cầm nước mật ong đi tới.
“Đang làm gì vậy?”
Cao Hoằng Khải bất ngờ nghe thấy giọng nói của Thẩm Chi Hủ, sợ đến ngồi không vững, lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Há há há há!
Thật sự là ngốc nghếch quá đi!
Kiều Nghệ khẽ ha ha mấy tiếng, rất giống như đang cười nhạo Cao Hoằng Khải.
Đáy mắt của hổ mẹ cũng thoáng lộ ra ý cười mỉa mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-160.html.]
Sắc mặt anh ta trướng đến đỏ bừng, vội vàng bò dậy khỏi mặt đất.
“Anh, anh Thẩm!”
“Ừ!” Thẩm Chi Hủ thu hồi nụ cười nơi đáy mắt, đặt nước mật ong xuống trước mặt hai mẹ con hổ trắng nhỏ.
“Anh Thẩm, đây là cái gì thế?” Cao Hoằng Khải tò mò hỏi.
“Nước mật ong.”
“Ơ? Hai mẹ con Ngao Ngao thích cái này à?” Cao Hoằng Khải nhớ lại chuyện Trương Tuệ Ninh dùng mật ong để đổi lương thực vào mấy ngày trước, khi đó anh ta vẫn không hiểu tại sao Thẩm Chi Hủ lại đồng ý đổi lấy mật ong.
Ở trong mắt anh ta, mật ong không thể lấp đầy bụng bằng lương thực, thế nhưng hiện tại thấy hổ trắng nhỏ và hổ mẹ thích, Cao Hoằng Khải mới hiểu tại sao Thẩm Chi Hủ lại đổi. Suy cho cùng anh rất cưng chiều hổ trắng nhỏ, hổ trắng nhỏ muốn ăn cái gì thì anh chắc chắn sẽ tìm về cho nó.
Nghĩ đến đây, Cao Hoằng Khải ước ao không thôi, nghĩ rằng kiếp sau anh ta đầu thai cũng làm một con hổ trắng nhỏ là được rồi, tốt nhất còn có thể gặp được con sen giống như Thẩm Chi Hủ vậy.
“Ừ.” Thẩm Chi Hủ dừng một chút, khóe mắt liếc thấy Cao Hoằng Khải không biết đang suy nghĩ gì, rất tốt bụng chỉ dẫn: “Nếu như anh có khả năng, cũng đổi lấy mật ong từ chỗ Trương Tuệ Ninh đi.”
Anh nhớ anh ta còn có cha mẹ, mật ong có thể bồi dưỡng dị năng, tất nhiên cũng có thể tẩm bổ sức khỏe cho người bình thường, cha mẹ anh ta uống nhiều cũng có lợi ích cho thân thể.
Cao Hoằng Khải sửng sốt, sau đó tim đập như sấm. Anh ta định hỏi gì đó, nhưng thấy sườn mặt lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ bèn nhịn xuống, âm thầm ghi nhớ điều anh nói trong lòng.
...
Trong nhà, Phù Nhã Vấn đang thả tinh thần lực của mình ra để huấn luyện kéo dài giới hạn của tinh thần lực một cách chán nản. Chỉ là huấn luyện bình thường hằng ngày lại khiến cô ta phát hiện ra điều gì đó, sắc mặt tái mét, lớn tiếng hét lên.
“Tư Trạch! Có kẻ địch đánh lén!”
“Cái gì cái gì?” Triệu Tư Trạch ngồi ở cách đó không xa nghe thấy giọng nói của bạn gái, lập tức đứng bật dậy: “Xảy ra chuyện gì? Kẻ địch nào đánh lén hả?”
“Em cảm nhận được một động vật biến dị cấp cao đang đi về phía bên này!”
Triệu Tư Trạch nghe thấy thế, sống lưng căng thẳng thoáng buông lỏng: “Có phải em cảm ứng nhầm rồi không? Là hai mẹ con hổ Đại Bạch thì sao?”
Phù Nhã Vấn không nhịn được trợn mắt nhìn anh ta: “Bây giờ bọn họ đang ở trong sân, động vật biến dị cấp cao kia đang chậm rãi tiến về phía chúng ta!”
Cô ta không muốn nói nhiều với Triệu Tư Trạch, vội vàng chạy đi tìm Trình Dao.
Chỉ chốc lát sau, mảnh sân vốn yên tĩnh đã trở nên ồn ào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cao Hoằng Khải nhìn mấy người Trình Dao như gặp phải kẻ địch mạnh, vội vàng dò hỏi.
“Có động vật biến dị cấp cao mò tới rồi!”
“Gì cơ? Tôi đi thông báo cho mấy người Lý Tông Húc!”
“Không cần, động vật biến dị cấp cao kia đi về phía chúng ta, đám người Lý Tông Húc sẽ tạm thời an toàn.” Trình Dao giải thích.
“Nhã Vấn, nó đến chỗ nào rồi?”
Phù Nhã Vấn bình tĩnh dùng tinh thần lực kiểm tra tình hình, Thẩm Chi Hủ nhanh hơn cô ta, sau khi phát hiện tin tức phản hồi tới là cái gì, anh buồn cười nheo mắt lại.
“Đừng lo lắng, nó đến tìm Ngao Ngao.”
Cái gì?
Thẩm Chi Hủ đang nói gì thế?
Mấy người Trình Dao ngây ra tại chỗ, vẫn là Cao Hoằng Khải tỉnh táo kịp: “Khoan, khoan! Anh Thẩm, thứ anh nói sẽ không phải là người bạn mới mà Ngao Ngao mới quen đó chứ? Động vật biến dị cấp cao á?”
Thẩm Chi Hủ không trả lời, mà chỉ thần bí lên tiếng: “Đợi lát nữa mọi người sẽ biết thôi.”
Mặt hổ của Kiều Nghệ ngơ ngơ ngác ngác, cô nghe không hiểu Người đẹp ốm yếu đang nói gì.
Bạn mới gì thế?
Chẳng phải bạn mới của cô chỉ có đại thụ biến dị thôi à? Động vật biến dị từ đâu ra vậy? Còn đến tìm cô nữa, đại thụ biến dị cũng không có khả năng mọc chân tìm đến đây chứ?
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, lời anh nói có ý gì thế? Sao tôi không hiểu gì cả?
Đối mặt với sự khó hiểu của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ cũng chỉ xoa xoa đầu cô.
“Đợi một lúc nữa em sẽ biết.”
Thần thần bí bí.
Kiều Nghệ vẫy vẫy đuôi nhìn về phía hổ mẹ, nhưng mà hổ mẹ cũng chẳng biết gì giống cô, hai đôi mắt tròn xoe một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm nhau.