Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:32:29
Lượt xem: 153
"Đội trưởng, chúng ta chạy nhé?" Một người phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi vừa lau mồ hôi trên mặt vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào cuộc chiến giữa một con hổ và một con rắn.
“Xem tình hình trước đã.”
Ánh mắt của người phụ nữ rơi thẳng vào một hổ một rắn, thấy sức mạnh của con hổ trắng lớn đột nhiên xuất hiện hoàn toàn không kém con mãng xà, thậm chí nó còn không hề bị thương dưới đòn tấn công nhanh và mạnh của con mãng xà. Hơn nữa, mãng xà khổng lồ sử dụng dị năng hệ băng không giỏi lắm, hoàn toàn không ghê gớm bằng hổ trắng lớn cũng thức tỉnh dị năng hệ băng kia.
“Con hổ biến dị này từ đâu ra vậy?” Một người đàn ông lùn khỏe mạnh thấp giọng hỏi.
“Hừ, quan tâm nó đến từ đâu làm gì, cứ để bọn nó g.i.ế.c lẫn nhau là được!" Người phụ nữ cười lạnh, con súc sinh này ăn thịt nhiều người của bọn họ như vậy, cũng chỉ nên sống tới đây thôi.
"Đội trưởng nói rất đúng! Hay là chúng ta cứ núp trong bóng tối, xem ngao cò chúng nó tranh nhau rồi mình làm ngư ông được lợi.”
Người phụ nữ nhìn cấp dưới nói lời này với vẻ rất hài lòng.
“Ôi trời, mọi người xem kìa! Đó là cái gì vậy?"
Bọn họ không khỏi nhìn theo tiếng động. Dưới ánh mắt của bọn họ, chỉ thấy ở chiến trường cách đó không xa, một cái cây lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất không ngừng điên cuồng sinh sôi. Mãi đến khi cái cây to dài hơn 30 mét thì mới dừng lại, sau đó vô số cành cây giương nanh múa vuốt giống như bàn tay quỷ quái, hung hãn tấn công về phía con mãng xà khổng lồ.
“Là thực vật biến dị!”
"Trời ạ, trong núi này còn có bao nhiêu nguy hiểm nữa? Mãng xà biến dị, hổ trắng biến dị, thực vật biến dị, lát nữa không còn giống loài biến dị nào xuất hiện nữa đấy chứ?”
“Câm miệng chó của cậu lại!” Người phụ nữ hung tợn trừng mắt nhìn cấp dưới vừa nói lời này, ánh mắt dán chặt vào trận chiến giữa một hổ, một rắn và một cây.
Hình ảnh kia giống như một bộ phim b.o.m tấn giả tưởng, từng khung cảnh đều lộ ra sự hung dữ và sát ý.
Người phụ nữ theo dõi chặt chẽ suốt mấy phút dường như nhận ra điều gì đó bèn rất ngạc nhiên: “Mấy người có để ý là cái cây biến dị này hoàn toàn trợ giúp con hổ trắng biến dị kia không?"
Những người còn lại nghe vậy, quan sát kỹ thêm vài lần mới nhận ra quả thực là như thế thì không khỏi hít một hơi khí lạnh.
“Trời ạ, thực vật biến dị cũng hợp sức với động vật biến dị sao? Tôi chưa từng thấy bao giờ!”
“Chưa từng thấy là tốt! Có nghĩa sau này chúng ta mang chúng trở về có thể lập được rất nhiều công lao!”
Người phụ nữ cũng có suy nghĩ đó, lén nhếch môi, chỉ là...
Cây và hổ này đều không phải loài lương thiện, bọn họ thực sự có thể làm được ngư ông ư?
Mặc kệ! Phải thử trước đã!
Người phụ nữ nghiến răng, móc tinh hạch từ trong túi ra để hấp thụ.
“Tất cả lấy tinh hạch ra bổ sung dị năng đi, chuẩn bị đánh lén!"
“Rõ!”
…
Kích thước của hổ mẹ hoàn toàn không đáng kể khi ở trước mặt mãng xà khổng lồ. Cho nên Đại Bạch vừa dùng dị năng hệ băng tấn công mãng xà, vừa đến đủ gần để phá hủy lớp vảy cứng trên bề mặt cơ thể của nó. Sau đó hổ mẹ né tránh xung quanh, cộng thêm có sự trợ giúp của cây non mini, bọn chúng gần như đè lên mãng xà mà đánh. Không bao lâu sau, mãng xà chồng chất vết thương, không ít vảy rắn đen như mực rơi xuống khắp đám cỏ xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-229.html.]
“Xì xì…”
Đại Bạch thành công phá hỏng hai mắt của mãng xà làm nó càng trở nên điên cuồng. Đuôi rắn bỗng nhiên quét qua trước người hổ mẹ, lại bị tấm khiên băng dày đặc xuất hiện trong chớp mắt ngăn lại.
Rắc rắc…
Biết tấm khiên băng không thể chống cự được bao lâu, hổ mẹ nhanh chóng rút lui. Lúc này toàn bộ cành của cây non mini đều quấn chặt lấy cơ thể mãng xà, dù nó có giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Mãng xà khổng lồ cảm thấy nguy hiểm, dị năng hệ băng hiếm khi sử dụng phát ra trên một diện tích lớn, khiến cho lực lượng tiêu hao quá nhiều, cơ thể trở nên mệt mỏi, ngay cả sức vùng vẫy cũng giảm đi rất nhiều.
Hổ mẹ dùng khiên băng để chống lại đòn tấn công dị năng của mãng xà. Biết rằng cơ hội của mình đã đến, Đại Bạch giẫm lên cơ thể mãng xà đi tới đầu rắn, dồn sức vào móng vuốt sắc bén lóe lên ánh lạnh lẽo cắm vào vảy đầu của nó. Trong lúc mãng xà bị đau, hổ mẹ móc ra được một viên tinh hạch màu băng xanh có kích thước bằng quả trứng cút.
Không còn tinh hạch, mãng xà khổng lồ ngay lập tức mất mạng, mềm nhũn nằm úp sấp trong lồng giam dựng bằng cành cây.
“Chúng nó thành công rồi!”
Trong bóng tối, có người kêu lên.
“Câm miệng, đừng đánh rắn động cỏ!” Người phụ nữ đạp cho người đàn ông gây ồn ào một cái, trốn tránh thật kỹ.
Cô ta không tin động vật và thực vật biến dị sẽ sống chung hòa thuận, chắc chắn một hổ một cây còn sống sót này sẽ ra tay đánh nhau tranh giành tinh hạch của mãng xà khổng lồ.
Bọn họ chỉ cần chờ thời cơ hành động, chờ cả hai bọn chúng bị thương thiệt mới là thời điểm bọn họ được hưởng thụ trái ngọt.
Người phụ nữ đang tính toán cật lực trong lòng, thực sự không biết một hổ một cây bị cô ta tính kế đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ nhưng lại không có tâm trạng để ý đến.
Cây non mini từ từ thu nhỏ lại, cành cây buông lỏng thân thể mãng xà quấn quanh đuôi rắn. Cành cây của nó cuốn tinh hạch màu lam nhạt lên theo sự ra hiệu của hổ trắng lớn.
Ủa, sao lại là tinh hạch hệ băng? Cây có dùng đến cái này đâu chứ! Hổ trắng lớn được hời rồi!
Cây non mini tổn thương, nhìn hổ trắng lớn đã nhảy xuống khỏi cơ thể mãng xà khổng lồ chuẩn bị quay trở lại. Nó cũng không còn cách nào khác đành phải cuộn t.h.i t.h.ể con mãng xà khổng lồ to gấp mấy lần mình lại, đi lộc cộc theo sau lưng hổ trắng lớn.
“Đậu móa, tôi có nhìn nhầm không vậy? Thực vật biến dị này có thể đi được ư?”
"Trời ạ, thực vật biến dị đều có thể đi được sao? Sau này chúng ta sẽ không gặp thêm nhiều thực vật biết đi nữa đấy chứ?"
“Không đúng, sao mà động thực vật biến dị lại có thể chung sống hòa thuận được hả? Tại sao bọn chúng lại không đánh nhau? Thế mà thực vật biến dị này lại còn đi sau lưng hổ trắng lớn đáng thương như cô vợ nhỏ nữa?”
“Như này thì chúng ta đánh lén kiểu gì?”
Người phụ nữ cũng không thể tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Trong lúc nhất thời cô ta không biết là mình điên rồi hay là thế giới này mới điên rồi nữa.
Nhưng mà như thế này cũng được.
Sự đặc biệt này càng đáng nghiên cứu hơn mà, không phải sao?
Người phụ nữ mỉm cười nham hiểm.
“Chúng ta làm sao bây giờ đội trưởng? Có còn…” Người đàn ông vừa hỏi vừa làm động tác cắt cổ.
Người phụ nữ thu hồi suy nghĩ, không kiên nhẫn liếc nhìn anh ta: “Chỉ mấy người chúng ta mà đánh lại được chúng nó à? Cái bộ não heo của cậu không cần suy nghĩ làm gì cho nhiều ra!”