Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-08-06 14:21:05
Lượt xem: 270
Kiều Nghệ nghĩ mãi không ra, cuối cùng không chịu nổi cơn mệt mỏi và buồn ngủ nữa mà đặt cằm lên trên móng vuốt xù lông, cái đuôi quấn quanh người chìm vào giấc ngủ say.
***
“Dao Dao, em vẫn còn đang tức giận với Giai Âm sao? Đừng tức giận nữa, cô ấy cũng chỉ vì lo lắng cho em mà thôi.”
Trình Dao gác đêm nửa đầu ban đêm, chờ đến khi có người trong đội ngũ tới giao ca xong thì nàng mới chuẩn bị trở về phòng ngủ, không ngờ vừa đi tới cửa phòng đã bị Lâm Tuấn Thanh vốn nên ngủ say chặn lại ở bên ngoài.
Nàng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt.
"Lần sau em đừng tùy tiện rời khỏi đội ngũ như vậy nữa có được không? Hiện tại bên ngoài nguy hiểm, nếu xảy ra chuyện gì, không chỉ Giai Âm lo lắng cho em mà anh cũng sẽ lo lắng cho em lắm đấy.” Lâm Tuấn Thanh trời sinh có vẻ ngoài ưa nhìn, lúc này lại còn giở giọng điệu vô cùng thâm tình chân thành, cực kỳ dịu dàng lưu luyến, nếu không phải Trình Dao biết được tên này cũng có dáng vẻ như thế này ở trước mặt Dư Giai Âm thì đã thật sự cho rằng anh ta yêu nàng đến sông cạn đá mòn.
Lâm Tuấn Thanh đợi hồi lâu sau vẫn không nhận được câu trả lời của Trình Dao chợt có chút thấp thỏm, đôi mắt dịu dàng khó hiểu nhìn nàng: “Dao Dao?”
"Nói xong chưa?"
"Cái gì?"
"Nói xong rồi thì tôi có thể về phòng nghỉ ngơi được chưa? Tôi đã gác hết nửa đầu ban đêm, thực sự mệt mỏi lắm rồi.”Lời nói thờ ơ của Trình Dao khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tuấn Thanh đỏ ửng, không phải là vì xấu hổ mà là vì quê.
"Xin lỗi, do anh đã suy nghĩ không chu đáo." Lâm Tuấn Thanh khựng lại ba giây rồi vội vàng nói: "Nếu Dao Dao mệt rồi vậy em mau đi nghỉ ngơi đi, chúc em ngủ ngon.”
Dứt lời, Lâm Tuấn Thanh cũng không có ý định rời đi, có vẻ là muốn nhìn theo bóng Trình Dao trở về phòng, ánh mắt chứa chan tình cảm sâu lắng.
Nếu là trước kia, Trình Dao biết đâu sẽ còn an ủi Lâm Tuấn Thanh vài câu nhưng sau khi biết được bộ mặt thật của người này, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta mà đi lướt qua rồi bước vào phòng.
Vẻ mặt của Lâm Tuấn Thanh thoáng cái cứng đờ, có lẽ là vì không dám tin mà vội vàng ngước mắt lên, nhưng đập vào mắt anh ta lại là một cánh cửa đóng kín bưng.
Rõ ràng không nên như vậy, trước kia chỉ cần mình lộ ra vẻ mặt này, Trình Dao đều sẽ an ủi mình cơ mà, gần đây cô ấy bị làm sao vậy?
Lâm Tuấn Thanh tỉnh táo lại, phát hiện ra từ sau khi tận thế bùng nổ, Trình Dao đã thay đổi, không chỉ thờ ơ với anh ta mà thậm chí ngay cả khi đối diện với cô em họ Dư Giai Âm nàng luôn luôn yêu quý cũng lạnh nhạt không kém.
Chuyện này rốt cuộc là vì sao?
Lâm Tuấn Thanh nghĩ mãi không ra, nhìn cánh cửa đóng chặt một hồi cuối cùng cũng không cam lòng xoay người rời đi.
Trình Dao trở lại phòng lập tức khóa trái cửa lại, cảnh giác quét một vòng xung quanh, không phát hiện ra có gì khác thường mới lắc mình biến mất.
Trình Dao biến mất khỏi căn phòng, đi tới một không gian rộng khoảng chừng một cái sân bóng.
Không gian được chia làm ba bộ phận, một chỗ dùng để gieo trồng cây nông nghiệp thông thường, một chỗ dùng để nhồi nhét đầy vật tư, chỗ cuối cùng là nơi đặc biệt nhất. Đó là một con suối, nước suối trong vắt chảy ra ngoài đọng lại thành một cái ao, mà bên ao có một con hổ trắng đang nằm nghiêng hôn mê bất tỉnh.
Trên người hổ trắng lớn chồng chất vết thương, nghiêm trọng nhất phải kể đến vết thương ở bụng, những vết thương này đều đã được xử lý nhưng nhìn vào vẫn thấy giật mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-25.html.]
Trình Dao chầm chậm đi về phía hổ trắng lớn, đầu tiên là kiểm tra tình hình của nó sau đó đút cho nó một chút nước suối, cuối cùng mới thay thuốc mới cho nó.
Có lẽ là thuốc đã kích thích đến miệng vết thương của hổ trắng lớn khiến nó đang hôn mê cũng phải run lên bần bật, Trình Dao cả kinh, động tác đổi thuốc cũng nhẹ đi rất nhiều.
Đến khi Trình Dao thay thuốc xong, trên trán nàng đã thấm đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn hổ trắng lớn cũng tràn ngập vẻ thương xót.
"Đại Bạch, là do ta đến muộn."
Trình Dao khoanh chân ngồi ở bên cạnh con hổ trắng lớn, lấy một viên tinh hạch lấp lánh ánh sáng từ trong n.g.ự.c ra. Viên tinh hạch này vốn thuộc về con zombie mà Đại Bạch g.i.ế.c chết. Nàng cảm nhận được năng lượng hùng vĩ ẩn chứa bên trong nó, không khỏi nhíu chặt mày.
Kiếp trước, lúc nàng gặp được Đại Bạch nó cũng đang chiến đấu với zombie tốc độ, lúc đó hai bên hổ và zombie đều đã bị thương. Trình Dao ở trong bóng tối gần đó không thể nào buông tha một zombie cấp 3, thế là dùng dị năng hệ mộc bổ cho nó một chiêu.
Sau khi giải quyết zombie cấp 3, Trình Dao không có ý định đối đầu với con hổ trắng lớn đã thức tỉnh dị năng hệ băng. Dẫu cho nó đang chồng chất vết thương, nàng có thể giải quyết nó một cách dễ dàng. Nhưng trước khi rời đi Trình Dao lại vô tình nhìn vào đôi mắt lưu ly của hổ trắng lớn. Trong mắt nó lộ ra một khát vọng sống sót mãnh liệt, ma xui quỷ khiến nàng đã cứu hổ trắng lớn.
Cứ như vậy, sau khi hổ trắng lớn lành vết thương đã trở thành bạn đồng hành trung thành nhất của nàng.
Nghĩ đến kiếp trước, Đại Bạch vì cứu mình mà bỏ mạng trong tay đám người vô liêm sỉ kia, Trình Dao siết chặt tinh hạch trong tay. Cho dù bị góc cạnh của tinh hạch đ.â.m vào lòng bàn tay đau nhói, nàng cũng không buông ra. Như thể nàng đang dùng cảm giác đau này để nhắc nhở bản thân phải ghi tạc chuyện này vào tận sâu trong đáy lòng.
Cũng chính vì cái c.h.ế.t bi thảm của Đại Bạch ở trước mặt nàng, việc Trình Dao muốn làm đầu tiên sau khi sống lại chính là đi tìm Đại Bạch.
Nhưng nàng không biết trước khi gặp được mình, Đại Bạch làm gì ở đâu nên chỉ có thể dùng cách thức ngu ngốc nhất: Ôm cây đợi thỏ.
Nhưng trăm ngàn lần Trình Dao cũng không ngờ khi mình xuất phát đi tìm Đại Bạch, Dư Giai Âm và Lâm Tuấn Thanh lại cản đường mình!
Nếu như không phải vì bọn họ, nàng đã có thể đến nơi kịp thời, Đại Bạch cũng sẽ không bị thương nặng như vậy!
Cũng may Đại Bạch là động vật biến dị, sau khi thức tỉnh dị năng có tỷ lệ miễn nhiễm nhất định với virus lây nhiễm. Hơn nữa nàng còn cho nó uống nước linh tuyền, nếu không hậu quả sẽ rất khó có thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến đây, Trình Dao lạnh lùng cười.
Kiếp trước bọn họ bắt tay với đám người vô liêm sỉ đó để âm mưu xâm phạm không gian của nàng, kiếp này kéo dài thời gian làm nàng suýt nữa thì bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để cứu Đại Bạch.
Thù mới hận cũ, Trình Dao đều ghi nhớ. Nàng sẽ từ từ tính toán món nợ này với bọn họ!
Trình Dao thở hắt ra một hơi rồi buông bàn tay ra, ánh mắt nhìn thẳng vào tinh hạch, không để ý đến lòng bàn tay đỏ bừng vì bị các cạnh của tinh hạch đ.â.m vào.
Không biết có phải vì nàng sống lại gây ra hiệu ứng cánh bướm hay không, mà Đại Bạch đáng lẽ là dị năng hệ băng cấp 2 giờ đã lên cấp 3, con zombie tốc độ lần trước bị nàng c.h.é.m một đao cũng từ cấp 3 thành cấp 4.
Zombie tốc độ cấp 4…
Trình Dao không dám nghĩ tận thế mới nổ ra hơn ba tháng mà đã có zombie đạt đến cấp 4 rồi!
Ngay cả bản thân nàng tận dụng hết kinh nghiệm kiếp trước cũng mới thăng cấp được dị năng lên cấp 3. Có thể hình dung là nếu Đại Bạch không liều mạng g.i.ế.c c.h.ế.t con zombie tốc độ này, rất có khả năng nó sẽ trở thành vua zombie!
Nghĩ đến đây, Trình Dao hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn xuống người hổ trắng lớn bên cạnh. Trong mắt là vẻ vừa vui mừng vừa phức tạp.