Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:43:06
Lượt xem: 181
Quả nhiên người so với người thì sẽ tức c.h.ế.t mà!
Khi Thẩm Chi Hủ dắt Kiều Nghệ trở lại, đúng lúc nhìn thấy Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đang mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn cây non mini, dáng vẻ giống như vừa phát hiện ra một thế giới mới làm người khác cảm thấy buồn cười.
“Mọi người đang làm gì vậy?”
Câu hỏi của Kiều Nghệ đã thu hút sự chú ý của Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên, Cố Hựu Kỳ chỉ vào cây non mini vẫn còn đang đắc ý, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Nó... Nó... Nó nó...”
“Nó làm sao?” Kiều Nghệ liếc nhìn cây non mini rồi nhìn Cố Hựu Kỳ, không biết tại sao anh ta nói chuyện lại lắp bắp như thế.
“Cái cây thực vật biến dị này thành tinh rồi!” Cố Hựu Kỳ nuốt nước bọt, lúc này mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Khóe mắt Kiều Nghệ giật giật: “Anh nói linh tinh gì vậy? Thành tinh ở đâu?”
Cô nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, cây non mini không phải vẫn là dáng vẻ ngu ngốc đó à? Giống cây thành tinh chỗ nào?”
“Thật mà! Nếu không thì tại sao nó lại biết chữ Hán?”
Giống như đáp lại Cố Hựu Kỳ, cây non mini lại giễu cợt anh ta.
[Đồ ngốc.]
[Ha ha ha.]
Cố Hựu Kỳ: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt cạn lời của Cố Hựu Kỳ, Kiều nghệ phụt cười, ngay cả đáy mắt Thẩm Chi Hủ cũng lóe lên ý cười.
“Cái này hả? Trước đó Người đẹp ốm yếu có đưa cho mama một cái máy giáo dục sớm, Tiểu Thụ Miêu cũng hất hứng thú với chiếc máy đó cho nên hai người đã cùng nhau học tập kiến thức ở trên đó.”
Không chỉ vậy, Người đẹp ốm yếu còn đưa cho bọn chúng sách giáo khoa dành cho trẻ em độ tuổi đi học, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm cô đã dạy hổ mẹ và cây non, mặc dù không dùng thường xuyên nhưng cả hai đều biết rất nhiều chữ Hán.
Năng lực học tập đã đạt mức độ nhất định.
Kiều Nghệ nói tới đây thì cảm thấy rất kiêu ngạo, không hề keo kiệt giơ ngón tay cái lên với cây non mini.
“Hóa ra là như vậy…”
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên bừng tỉnh, nhưng cú sốc bởi việc động thực vật học tập giống như con người đối với bọn họ quả thật quá lớn, trong lúc nhất thời vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.
Không biết qua bao lâu, trong lúc lơ đãng ánh mắt của Sở Thiên nhìn về phía chiếc đuôi đang vẫy vẫy của hổ trắng lớn, trong lòng có một ý nghĩ, gã hỏi: “Nói như vậy, hổ trắng lớn cũng có thể diễn đạt ý của mình bằng chữ Hán?”
“Ừm.” Kiều Nghệ gật đầu: “Mama biết, nhưng rất ít khi sử dụng.”
Mama của cô tính cách lạnh lùng, không táo bạo thích khoe khoang giống như cây non mini, cho nên học xong chữ Hán cũng rất ít khi dùng tới.
Sở Thiên hiểu thêm một chút, thì nhận thức về Đại Bạch và cây non mini càng sâu hơn, sau khi nghĩ tới điều gì đó gã tiếp tục hỏi: “Có phải tất cả động thực vật biến dị đều học tập giống như bọn chúng không?”
Câu hỏi này quả thật làm khó Kiều Nghệ, cô nhìn Người đẹp ốm yếu bằng ánh mắt cầu cứu.
Thẩm Chi Hủ nhìn Kiều Nghệ, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Tôi không chắc.”
Anh hờ hững nói: “Thực vật biến dị có thể khai mở linh trí là rất hiếm, một năm sau tận thế tôi mới chỉ bắt gặp một thực vật biến dị có thể khai mở linh trí giống như Tiểu Thụ Miêu.”
Như vậy có thể thấy, thực vật biến dị giống cây non mini là rất hiếm.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đều không phải kẻ ngốc, thông qua lời nói của Thẩm Chi Hủ nỗi khiếp sợ ở trong lòng bọn họ lại càng lớn hơn.
Thực vật biến dị quý hiếm như vậy mà Thẩm Chi Hủ không những gặp được còn thu phục được! Ôi trời ơi, anh ta cũng quá may mắn rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-277.html.]
Cây non mini nghe hiểu được ý của thần c.h.ế.t nào đó, vào lúc này đắc ý như điên, điên cuồng run rẩy những chiếc lá xanh của bản thân.
Vẫn là hổ mẹ không nhịn được, vươn móng hổ đập lên người nó một cái, cây non mini đột nhiên ỉu xìu, cành lá héo rũ xuống, trông rất đáng thương.
Kiều Nghệ âm thầm cười trộm.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên nhìn thấy cảnh này thì lập tức cứng họng.
“Đúng rồi, Chi Hủ anh giải quyết xong con zombie kia rồi sao?” Cố Hựu Kỳ bất ngờ thay đổi chủ đề, hỏi thăm Thẩm Chi Hủ.
“Ừm, giải quyết xong rồi.”
“Giỏi quá.” Cố Hựu Kỳ giơ ngón tay cái lên: “Cấp bao nhiêu?”
“Cấp 7.”
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên nghĩ Thẩm Chi Hủ cùng lắm chỉ gặp zombie cấp 6, không ngờ lại gặp phải zombie cấp 7, phải biết rằng bên trong đội ngũ của bọn họ không có người nào có dị năng cấp 7 cả.
À, không, không đúng, vẫn có một người.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên nhìn Thẩm Chi Hủ bằng ánh mắt kiêng kỵ và khó hiểu.
Thẩm Chi Hủ chú ý tới nhưng không thèm để ý. Anh nắm vuốt ngón tay, hy vọng chuyến đi này có thể gặp được nhiều tinh hạch hơn, như vậy dị năng của anh có thể sớm trở lại đỉnh cao.
“Anh không bị thương chứ?” Sở Thiên hiếm khi hỏi thăm một câu, đây cũng vì nể mặt Kiều Nghệ, nếu là người khác gã còn lâu mới tốt bụng như vậy.
“Không.” Thẩm Chi Hủ không muốn lãng phí thời gian ở chủ đề này, cho nên nói thẳng vào vấn đề chính: “Tiếp theo chúng ta sẽ hành động như thế nào?”
Mặt của Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên cũng trở nên nghiêm túc.
Cố Hựu Kỳ: “Anh có ý kiến gì không?”
Thẩm Chi Hủ gật đầu: “Hiện tại chúng ta không biết tình hình cụ thể của căn cứ Đông Nam như thế nào, có thể phái một tiểu đội tiên phong đi vào đó thu thập tin tức.”
Khi anh nói những lời này còn liếc nhìn Đại Bạch đang lười biếng dựa vào người hổ trắng nhỏ: “Đặc biệt thu thập tỉ mỉ ý định và cái nhìn của căn cứ Đông Nam đối với động vật biến dị.”
Chỉ là một câu nói nhưng Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đều hiểu ý của Thẩm Chi Hủ, anh đây là đang lo lắng cho hổ trắng lớn.
Kiểu Nghệ cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng Người đẹp ốm yếu, cô cảm thấy ấm áp, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh hơn.
Sở Thiên cảm thấy hổ trắng lớn quá thu hút sự chú ý của người khác, gã suy nghĩ một lát rồi nói: “Ở gần căn cứ Đông Nam chắc chắn có núi rừng, hay là chúng ta thả hổ trắng lớn và cây non ở đó trước, đợi giải quyết người của sở nghiên cứu thì quay lại đón bọn chúng cũng không muộn.”
Đây có thể coi là cách tốt nhất, nhưng vấn đề ở đây là hổ trắng lớn không thể sống thiếu Kiều Nghệ, Kiều Nghệ cũng không thể xa hổ trắng lớn được.
Thẩm Chi Hủ và Cố Hựu Kỳ đều hiểu rõ điều này, nên không phụ họa theo Sở Thiên.
Trái lại là Kiều Nghệ bối rối nhíu chặt lông mày, tay nắm chặt lấy lông hổ mẹ.
Hổ mẹ không hề cảm thấy đau đớn, nhưng nó biết thú hai chân tên Sở Thiên kia muốn chia tách nó và nhóc con. Nó nghĩ tới ngày tháng phải sống xa nhóc con mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, hai mắt hổ sáng lên nhìn Sở Thiên cũng không mấy thân thiện, thậm chí còn nhe răng, hung dữ hà hơi về phía Sở Thiên.
Sở Thiên giật mình, cơ bắp căng thẳng, cảnh giác với hổ trắng lớn.
“Ôi, Đại Bạch bình tĩnh, bình tĩnh nào, người anh em Sở Thiên này không phải thật sự muốn chia cắt mi và Tiểu Nghệ đâu, anh ta nói đó là cách khác, cách khác mà.” Cố Hựu Kỳ vội vàng ngăn cản ánh mắt không mấy thân thiện của hổ mẹ, thậm chí còn nháy mắt ra hiệu cho Sở Thiên, bảo gã im miệng.
Nếu Sở Thiên dám nói tách hổ trắng lớn và Kiều Nghệ ra, không phải tương đương với việc muốn mạng của hổ trắng lớn sao?
Hổ cái rất bảo vệ những đứa con của mình! Đặc biệt là con hổ cái này còn có chỉ số thông minh nhất định!
Sở Thiên không biết tại sao, nhưng khi nhìn thấy hổ trắng lớn hung dữ được Kiều Nghệ trấn an làm cho bình tĩnh tĩnh lại thì lặng lẽ rút lại những lời muốn nói.
“Tôi sẽ không rời xa mama.” Thật ra Kiều Nghệ có hơi d.a.o động khi nghe Sở Thiên nói, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của hổ mẹ, sự d.a.o động của cô đều bị ném vào rãnh biển Mariana. Cô sẽ không rời khỏi hổ mẹ.