Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:28:28
Lượt xem: 171
Tuy nhiên nói là một mình, nhưng bên cạnh cô vẫn có hổ trắng lớn và cây non mini ở cùng.
“Cái này...” Thật ra Kiều Nghệ cảm thấy Sở Thiên nói rất có lý, nhưng mà bảo cô thay đổi thói quen lâu dài như thế ngay lập tức, quả thật có chút khó khăn.
“Ngao Ngao ơi...?” Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng nhỏ đã có chút d.a.o động, càng nhìn Sở Thiên không vừa mắt. Song anh cũng lý trí mà hiểu rằng những gì gã nói là đúng.
Dựa theo tốc độ phát triển của hổ trắng nhỏ, có lẽ chẳng bao lâu nữa, em ấy sẽ lớn lên thành một cô gái thật sự...
Nghĩ đến chuyện bản thân bổ não trước kia, sau này Kiều Nghệ sẽ tìm một động vật biến dị làm bạn đời, sắc mặt của Thẩm Chi Hủ đã đen thành đ.í.t nồi rồi.
Kiều Nghệ vừa quay đầu lại, đã thấy gương mặt tối tăm khó coi của Người đẹp ốm yếu, trái tim hẫng một nhịp. Cô cũng chẳng thèm để ý đến Sở Thiên ở bên cạnh, vội vàng lên tiếng: “Tôi vẫn ở cùng một phòng với Người đẹp ốm yếu.”
Lời này tốt xấu gì cũng an ủi Thẩm Chi Hủ đang có tâm trạng hết sức tồi tệ, tuy nhiên anh cũng thực sự cân nhắc lời của Sở Thiên. Ngao Ngao quả thật... Không nên ở chung một phòng với mình nữa.
Thế nhưng lời này nói ra từ miệng Sở Thiên, nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Tuy Thẩm Chi Hủ hiểu rõ, nhưng sắc mặt vẫn sa sầm, giọng nói cũng cứng nhắc giống như robot.
“Ngao Ngao, em và Đại Bạch ở một phòng đi.”
Kiều Nghệ chớp mắt mấy lần, sau đó đến gần ôm lấy cánh tay của anh: “Nhưng tôi muốn ở cùng phòng với Người đẹp ốm yếu cơ.”
Giọng nói của cô rất ngọt ngào, trên mặt là vẻ khôn khéo, gần như đáng yêu đến mức khiến Thẩm Chi Hủ và Sở Thiên mềm lòng.
Đương nhiên, nếu như không phải làm nũng với Thẩm Chi Hủ là tốt rồi.
Sở Thiên nghĩ vậy đấy.
Anh nhìn thấy hổ trắng nhỏ như thế, trong lòng yên tâm, thậm chí còn ấu trĩ ném một ánh mắt đắc chí cho Sở Thiên xưa nay chưa từng có.
Sở Thiên: “...”
Thật sự là đủ rồi nha.
“Ngao Ngao, em và Đại Bạch ở phòng bên cạnh tôi đi.” Lần này Thẩm Chi Hủ không nghe theo hổ trắng nhỏ nữa.
Bây giờ Ngao Ngao nhìn như đã khoảng mười hai tuổi rồi, dựa theo quy luật phát triển của em ấy, có lẽ lần tiếp theo sẽ là dáng vẻ mười bốn tuổi. Lúc đó hổ trắng nhỏ hẳn cũng sẽ dậy thì, lại ở cùng một phòng với mình thì thật là không ổn, bây giờ ngược lại có thể để em ấy làm quen trước một chút.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Chi Hủ vẫn có chút không thoải mái.
Kiều Nghệ không biết Người đẹp ốm yếu đang suy nghĩ gì, nhưng cô biết nếu anh đã quyết định, cô có làm nũng thế nào chăng nữa cũng chẳng làm nên được chuyện gì.
Cô len lén liếc mắt nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy vẻ mặt của anh đã tốt hơn rất nhiều, chu chu môi: “Được rồi.”
Nói xong, cô buông bàn tay đang ôm lấy tay Người đẹp ốm yếu ra, vẫy vẫy tay với hổ mẹ lười biếng ở bên cạnh.
“Mama, đi theo con nào.”
Hổ mẹ vẫy vẫy đuôi, bước chân ưu nhã theo sau nhóc con.
Thẩm Chi Hủ đưa mắt nhìn cô vào phòng, lúc cửa phòng còn chưa đóng lại, anh nhớ ra điều gì đó liền vội vàng đi theo.
“Tôi giúp em sửa soạn lại một chút.”
Ngay sau đó, một tiếng ken két vang lên, cửa đóng lại, âm thanh cũng biến mất.
Sở Thiên bị ăn bơ hoàn toàn nhìn cửa phòng đóng chặt hồi lâu, sau đó mới lặng lẽ trở về phòng mình.
...
Hai người thu dọn phòng xong đã là chuyện của một tiếng sau. Kiều Nghệ cảm thấy rất hứng thú với căn cứ Đông Nam, cho nên xin Người đẹp ốm yếu dẫn mình đi dạo một vòng.
Thẩm Chi Hủ tất nhiên là đồng ý, sau khi nói một tiếng với Tiểu Vương đóng giữ ở đây, bọn họ lập tức ra ngoài.
Ban đầu Kiều Nghệ muốn tìm một người hướng dẫn đi ăn giống như ở căn cứ Hoài Long, không ngờ lại bị Người đẹp ốm yếu ngăn lại.
“Anh làm sao thế?” Kiều Nghệ hỏi.
“Tôi dẫn em đi dạo là được rồi.”
Lời này làm cho ánh mắt của Kiều Nghệ trở nên kỳ lạ.
“Anh cúi xuống đi.”
Thẩm Chi Hủ không hiểu tại sao cô lại yêu cầu như vậy, nhưng vẫn nghe lời cúi đầu xuống. Một giây tiếp theo, anh cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt trên trán mình.
“Không bị sốt mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-289.html.]
Thẩm Chi Hủ: “...”
“Nếu không phát sốt, là ai cho anh tự tin để anh cảm thấy mình có thể dẫn tôi đi dạo ở căn cứ Đông Nam hả?”
Tất nhiên là ký ức của kiếp trước cho anh tự tin rồi.
Anh tức giận trợn mắt nhìn người nào đó.
“Em không tin tôi à?”
“Tôi cũng muốn tin lắm, nhưng...” Lời còn chưa dứt, Kiều Nghệ đã lắc lắc đầu, mặt tràn đầy vẻ thổn thức.
Anh không còn lời nào để nói, nhưng vẫn nặn ra một câu: “Tôi thật sự có thể làm được.”
Hổ trắng nhỏ chưa kịp đáp lại, anh tiếp tục lên tiếng: “Nếu như tôi nói tôi nằm mơ đã tới nơi này, em có tin không?”
Kiều Nghệ vốn muốn nói không tin, thế nhưng trước khi mở miệng lại nhớ đến những chuyện mà Người đẹp ốm yếu nằm mơ thấy đều trở thành sự thật, trong lòng thoáng khựng lại.
“Thật ư?” Cô vẫn nửa tin nửa ngờ.
“Thật.”
“Được thôi, vậy anh dẫn chúng tôi dạo chơi một vòng đi.”
Phải rồi, không chỉ mỗi hai người ra ngoài, hổ mẹ và cây non mini cũng đi theo bọn họ.
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, cũng không nói nhảm nhiều: “Em muốn đi dạo ở nơi nào trước?”
“Tất nhiên là khu giao dịch rồi!”
“Được.”
Chỗ ở của bọn họ cách khu B không xa, nhưng đi tới đó cũng mất hai mươi phút.
Dọc trên đường đi, bọn họ thu hút ánh mắt của vô số người, tất nhiên tầm nhìn của phần lớn mọi người đều đổ dồn vào hổ trắng ớn vui mừng đắc chí.
Cũng may hổ mẹ sớm đã quen với ánh nhìn của những con thú hai chân này, mắt nó nhìn thẳng, hoàn toàn không thèm để ý đến những thú hai chân kia.
Vì thế, lỗ tai của Kiều Nghệ lại nghe thấy những lời xì xào bàn tán của mấy người kia.
“Wow, thật là một con hổ trắng lớn thông minh xinh đẹp mà!”
“Ngoan quá ngoan quá, thật là muốn xoa đầu nó!”
“Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!”
“Hổ trắng lớn đến căn cứ lúc nào thế? Xem ra đội ngũ động vật biến dị của căn cứ chúng ta lại lớn hơn không ít rồi!”
“Cảm giác tốt hơn con báo đen mà tiểu đội Tia Chớp kia nuôi rất nhiều. Con báo kia hung dữ c.h.ế.t đi được, nếu như không có người kiềm chế, khả năng cao sẽ tấn công con người thì phải?”
“Nói bậy nói bạ, con báo kia toàn thân lông đen bóng loáng lấp lánh, đẹp lắm, tôi không cho phép cô nói nó như vậy!”
“Xí, bộ lông của con hổ trắng lớn này cũng bóng loáng óng ả nhé! Tôi thấy á, tốt hơn con báo đen kia gấp mười ngàn lần!”
“Cái rắm!”
Thấy bọn họ cãi nhau xem báo đen hay là hổ trắng lớn đẹp mắt hơn, Kiều Nghệ không nhịn được dời sang đó, thấy bọn họ không nhìn sang. Ánh mắt chuyển sang trên người hổ mẹ một bên, không biết hổ mẹ nghe thấy những lời tranh luận của bọn họ hay không.
Có lẽ hổ mẹ cảm nhận được nhóc con đang nhìn mình, nó nghiêng đầu, đôi mắt hổ màu xanh nhạt loé lên vẻ khó hiểu.
“Không có gì.”
Kiều Nghệ biết hổ mẹ hẳn là không thèm để ý, bèn dời tầm mắt đi, có điều cô vẫn sinh ra tò mò về một trong hai đối tượng là con báo đen mà bọn họ đang tranh cãi.
Báo đen hung dữ sao?
Cũng không biết dáng vẻ như thế nào, có phải bộ lông thật sự bóng loáng óng ả hay không?
...
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi tới khu B.
Khu B bao gồm nhà ăn, khu giao dịch, phòng chữa trị và đại sảnh nhiệm vụ.
Đoàn người bước vào khu B, đập vào mắt chính là từng cửa tiệm và sạp hàng ngay ngắn có thứ tự.
Khu giao dịch của nơi này còn lớn hơn trong căn cứ Hoài Long, chủng loại đa dạng, người sống sót đi dạo lại càng không ít.
Sự chú ý của Kiều Nghệ lập tức bị những sạp hàng này hấp dẫn, lập tức vội vàng đến gần nhìn.