Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 320
Cập nhật lúc: 2024-08-16 18:49:02
Lượt xem: 153
Dứt lời. cô lộc cộng đi xuống lầu, hổ mẹ vẫy vẫy đuôi, chậm rãi đi theo sau lưng cô.
Kiều Nghệ vừa xuống lầu đã chú ý tới Người đẹp ốm yếu đang bận rộn trong phòng bếp, lúc này anh đang quay lưng lại với cô, làm cho cô cảm thấy có chút nhẹ nhõm khó hiểu.
Những lời của Sở Thiên tối quá khiến cô hiểu được tình cảm cô dành cho Người đẹp ốm yếu không giống như bình thường, có lẽ cô đã thích Người đẹp ốm yếu mất rồi…
Cũng đúng thôi, là một con hổ độc thân, có một người đàn ông có nhan sắc, cưng chiều cô vô điều kiện lại còn biết làm rất nhiều món ăn ngon ở bên cạnh cô lâu như thế, làm sao cô có thể không động lòng được chứ? Cũng chính là bởi vì lúc trước cô quá chậm chạp, không phát hiện được tâm tư của mình.
Bây giờ đã nhận ra rồi, cô lại bắt đầu câu nệ, không biết có nên giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra không, giống như lúc trước mà gần gũi với Người đẹp ốm yếu…
“Ngao Ngao, em đang nghĩ gì thế?”
“Hửm?” Kiều Nghệ nghe thấy tiếng anh liền định thần trở lại, cô vừa ngước mắt lên đã chạm phải một đôi mắt ấm áp, ánh mắt của anh vẫn giống như thường ngày, không hề giống ánh mắt muốn thiêu đốt người khác tối qua.
Anh như vậy ngược lại cũng làm cô cảm thấy không còn căng thẳng nữa.
“Không có gì.” Kiều Nghệ lắc lắc đầu, thấy hổ mẹ đã đi qua rồi, cô cũng đi qua theo.
“Hôm nay tôi có làm bánh thịt bò, còn ép đậu nành nữa.”
“Wow, bảo sao tôi cứ nói thơm như thế!” Kiều Nghệ rất tán thưởng mà vỗ vỗ tay.
Trong mắt của Thẩm Chi Hủ có ý cười lướt qua, ánh mắt dừng lại trên người cô sâu thêm mấy phần: “Em thích là được.”
Vành tai Kiều Nghệ nóng lên, cô vô thức sờ sờ tai, có chút hoảng hốt chuyển chủ đề: “À đúng rồi, hôm nay chắc hẳn không có chuyện gì khác đâu nhỉ? Mama tôi muốn ra ngoài săn bắn.”
Thẩm Chi Hủ thuận thế nhìn qua hổ trắng lớn đang ăn miếng thịt đã rã đông rồi ừ một tiếng: “Hôm nay cứ ra ngoài đi, khi tới căn cứ Đông Nam, tôi nhớ gần đây có rừng núi.”
“Vậy thì tốt.”
Quyết định xong, Kiều Nghệ ăn bữa sáng với tốc độ nhanh hơn.
…
“Cậu nói cái gì? Người hôm qua phái ra ngoài đều không trở về sao?”
“Vâng, vâng ạ!” Nhìn thấy Chung Tâm Di đang giận dữ, Vương Chí Vạn có chút sợ hãi rụt rụt cổ, nghĩ đến kết quả điều tra được, anh ta càng hối hận vì sao mình lại tiếp nhận công việc làm ăn của Chung Tâm Di: “Theo tìm hiểu, căn biệt thự kia không chỉ có một mình Thẩm Chi Hủ ở, bên trong còn có rất nhiều người dị năng đang sống, trong đó có hai người dị năng cấp 6.”
Nói đến đây, Vương Chí Vạn càng buồn bực, đã tổn thất hết rất nhiều người dị năng cấp 3, cấp 4, trái tim anh ta như đang rỉ m.á.u vậy!
“Cho nên… Những người cậu phái đi bị hai người dị năng cấp 6 kia giải quyết rồi à?”
“Mười phần thì tám chín phần là như thế.”
“Được lắm… Tên nhóc này thật có bản lĩnh, vậy mà lại hi sinh người dị năng mạnh cấp 6.” Nói đến đây, Chung Tâm Di hung hăng nghiến răng, thấy trên mặt Vương Chí Vạn toàn là vẻ sầu nào, bà ta đảo mắt: “Không phải là cậu sẽ đợi lúc nó ra ngoài một mình mà giải quyết rồi sao?”
Anh ta cũng muốn như vậy, nhưng hôm qua bà ta nói gấp gáp như thế, làm gì có thời gian để sắp xếp nhiều!
Tuy Vương Chí Vạn đang mắng thầm, chẳng qua trên mặt chỉ có thể mang theo nụ cười, ai bảo người phụ nữ trước mặt này là vợ của tâm phúc căn cứ Vân chứ?
Anh ta còn phải nhờ vào mối làm ăn này để leo lên ngọn núi lớn này làm căn cứ trưởng của căn cứ Vân!
Nghĩ như vậy, chiếc điện thoại vô tuyến Vương Chí Vạn cài trên hông vang lên, anh ta áy náy liếc nhìn Chung Tâm Di một cái, rồi đi ra xa nghe điện thoại. Nghe được báo cáo của thuộc hạ ở đầu bên kia, mắt của Vương Chí Vạn sáng lên, sau đó đi đến bên cạnh Chung Tâm Di, giọng nói khó giấu được sự vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-320.html.]
“Bà Đường, theo tin tức thuộc hạ báo cáo, Thẩm Chi Hủ chỉ dẫn theo một cô gái trẻ và một con hổ trắng lớn ra khỏi biệt thự, trông dáng vẻ bọn họ định đi ra ngoài căn cứ!”
Chung Tâm Di nghịch móng tay của mình, nghe đến đây, bà ta cười vô cùng xán lạn: “Quả nhiên ông trời đang giúp tôi, tên nhóc kia vội vàng muốn đoàn tụ với người mẹ đã c.h.ế.t của nó rồi.”
Vương Chí Vạn nghe thế, cũng không nói gì, không lâu sau anh ta liền nghe thấy giọng nói hung tợn của Chung Tâm Di: “Toàn bộ thành viên của các người bắt đầu lên đường, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Chi Hủ! À đúng rồi, con hổ kia cũng phải g.i.ế.c luôn, sau đó mang t.h.i t.h.ể về đây! Hạo Nguyên muốn được ăn thịt hổ ngay bây giờ! Còn về cô gái trẻ kia…”
Nhớ tới mấy ngày nay Hạo Nguyên làm ầm ĩ đòi người đẹp, bà ta bĩu môi: “Đừng g.i.ế.c nữa, bắt người về đây hết đi, ngược lại tôi muốn xem xem cái đồ lẳng lơ kia đẹp đến nhường nào mà quyến rũ con trai tôi đến thần hồn điên đảo như vậy.”
Vương Chí Vạn liên tục tiếp lời, vừa nói chuyện với thuộc hạ ở đầu dây bên kia, vừa đi ra khỏi phòng của Chung Tâm Di.
Lúc chỉ còn một mình Chung Tâm Di trong phòng, bà ta hôn hôn lên móng tay của mình, ánh mắt sắc sảo toát ra sự tàn khốc đã phá hỏng đôi mắt xinh đẹp kia.
“Cho dù là vợ cả thì như thế nào chứ? Chẳng phải cũng bị tôi làm cho tức c.h.ế.t sao? Con trai của bà cũng sắp xuống dưới đoàn tụ với bà rồi…”
***
“Người đẹp ốm yếu, có người theo dõi chúng ta.”
Mặc dù biến thành người, song cảm giác nhạy bén của Kiều Nghệ lúc làm hổ trắng vẫn còn, chính là lúc vừa ra khỏi biệt thự, cô đã phát hiện ra có người lén la lén lút đi theo bọn họ, cộng thêm việc xảy ra hôm qua, cô không khỏi nắm chặt vạt áo của Người đẹp ốm yếu…
Vốn dĩ cô muốn nắm chặt lấy tay anh, nhưng khi sắp chạm đến, đột nhiên cô nhớ ra mình cho chút tâm tư với Người đẹp ốm yếu, nên cô nhanh chóng chuyển hướng, nắm vào vạt áo của anh.
“Có phải là Đường Hạo Nguyên phái người tới không?”
Thẩm Chi Hủ không hề phát hiện ra động tác nhỏ của cô, vừa cảm thấy vạt áo mình hơi nặng, anh đã thuận theo lòng mình nắm lấy bàn tay mềm mại đang giữ chặt vặt áo của mình, còn không nặng không nhẹ mà vuốt ve.
Trong lòng Kiều Nghệ chấn động, cô biết đây là phản ứng vô thức của Người đẹp ốm yếu, vành tai không khỏi nóng lên.
“Có thể.” Thẩm Chi Hủ trầm ngâm trong giây lát, giống như nghĩ đến điều gì đó, anh giễu cợt một tiếng: “Chỉ là tôi cảm thấy khả năng cao là Chung Tâm Di phái người đến.”
Chung Tâm Di?
Kiều Nghệ biết đây là tên của con giáp thứ 13 không biết xấu hổ năm đó, bước chân hơi dừng lại, có điều rất nhanh đã đi tiếp: “Người phụ nữ đó vẫn còn sống sao?”
“Người tốt thì c.h.ế.t sớm, kẻ xấu thường sống lâu.”
Câu nói hời hợt như vậy nhưng Kiều Nghệ vẫn nghe ra được sự tàn bạo trong giọng điệu của Người đẹp ốm yếu, cô cắn cắn môi, trong lòng thầm mắng ông trời.
“Bà ta làm như thế, không sợ Đường Thế Hằng biết à?”
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ trầm xuống, nói thật, anh đã không nhớ rõ tướng mạo của Đường Thế Hằng nữa rồi. Ông ta có quan thâm anh hay không, qua bao năm nay, sau khi ông ta ly hôn với mẹ anh, ông ta đã không còn tới thăm anh, đứa con trai như anh còn không quan trọng bằng người đàn bà kia và đứa con bà ta sinh ra.
“Có thể là biết, cũng có thể là không biết.” Thẩm Chi Hủ nghĩ đến điều gì đó, lại bổ sung thêm một câu: “Từ nhỏ Đường Hạo Nguyên đã ở bên cạnh ông ta mà lớn lên, ông ta gần gũi với Đường Hạo Nguyên cũng dễ hiểu.”
Hơn nữa có người đàn bà kia thổi gió bên tai, ông ta có thể thích anh chính là giả vờ.
Nhưng mà, anh cũng không để ý.
Nghĩ đến chuyện này, anh cong môi nở nụ cười lạnh như băng.
“Ghê tởm!” Kiều Nghệ bất bình thay Người đẹp ốm yếu, dù có nói thế nào thì Người đẹp ốm yếu cũng chính là con trai của Đường Thế Hằng, cho dù ruột thịt có xa cách đi chăng nữa, ông ta cũng không thể để mặc kẻ tiu-đây không biết xấu hổ kia bắt nạt Người đẹp ốm yếu được!
Đáy lòng Thẩm Chi Hủ run lên, anh liếc nhìn qua, đôi gò má của cô bé nào đó bởi vì mình mà phồng lên, trông thật là đáng yêu.