Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:24:09
Lượt xem: 291
Trong hang động âm u, đôi mắt Kiều Nghệ không bị bóng tối cản trở, ánh mắt rơi thẳng vào Người đẹp ốm yếu, tuy nhiên, sau khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của bệnh nhân, đồng tử của cô đột nhiên nheo lại, vội vàng chạy tới.
"Gào..." Xảy ra chuyện gì rồi? Anh làm sao vậy?
Trước đây Người đẹp ốm yếu luôn nằm bất động, bây giờ lại cuộn tròn trên mặt đất, thân thể gầy gò không ngừng run rẩy, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, lông mày nhíu lại, có thể thấy được anh đang vô cùng đau đớn.
"Gào…" Tôi mới đi có mấy tiếng mà anh đã thành ra thế này là sao?
Kiều Nghệ vừa đến gần Người đẹp ốm yếu, móng vuốt vừa mới vươn ra, dường như Người đẹp ốm yếu cảm ứng được, cô còn chưa kịp chạm vào trán của Người đẹp ốm yếu, đã bị anh đưa tay ra kéo vào lòng ôm lấy thật chặt.
Trong nháy mắt Kiều Nghệ bị anh ôm vào lòng, mặc dù toàn thân cô đã được bao phủ bởi bộ lông dày cũng không khỏi rùng mình.
Lạnh, lạnh quá!ლ("꒪д꒪")ლ
Tại sao Người đẹp ốm yếu lại lạnh thế này?
Khi Kiều Nghệ bị kéo vào vòng tay của Người đẹp ốm yếu, khuôn mặt của cô vùi vào lồng n.g.ự.c anh, nên bây giờ nếu cô muốn xem tình trạng của Người đẹp ốm yếu thì phải chật vật đứng dậy, nhưng ngay khi cô giãy giụa, Người đẹp ốm yếu lại vô thức siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn.
Kiều Nghệ không làm gì được, đành phải thả lỏng, đợi khi sức lực của Người đẹp ốm yếu thả lỏng một chút, cô mới khó khăn ngẩng mặt lên, nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Tuy sắc mặt anh nhợt nhạt hơn trước rất nhiều nhưng vẫn tuấn tú, giữa lông mày hiện lên rõ ràng dấu hiệu bị bệnh, lộ ra cảm giác yếu ớt.
Kiều Nghệ nhìn thấy như vậy, trong lòng cô mềm nhũn, khẽ kêu lên một tiếng.
"Grừ…" Anh thế nào rồi? Có phải lạnh lắm không?
Người đẹp ốm yếu đã hôn mê bất tỉnh, nhiệt độ cơ thể lúc này cực kỳ thấp, nếu không phải Kiều Nghệ nằm trên n.g.ự.c anh, thính giác nhạy bén của cô có thể nghe thấy nhịp tim yếu ớt của anh thì cô thực sự sẽ cho rằng anh đã c.h.ế.t rồi.
Kiều Nghệ không khỏi thở dài, cô không biết Người đẹp ốm yếu này là bị bệnh hay là thân thể vốn đã yếu ớt nữa. Nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, anh không phải sốt cao thì là hôn mê, hiện tại nhiệt độ cơ thể còn đang hạ xuống, không biết anh có thể vượt qua bệnh tật mà sống sót hay không.
Kiều Nghệ l.i.ế.m liếm lông mao trên môi, di chuyển cơ thể một chút để thoải mái hơn trong vòng tay của Người đẹp ốm yếu, không ngờ Người đẹp ốm yếu tưởng cô sắp giãy giụa nên hơi siết chặt vòng tay, khiến cô trông giống như một cái “bánh nướng” được bày ra trên người anh.
Kiều Nghệ: "..."
Xem ra dù khó khăn đến đâu cô cũng phải tìm cho “Người đẹp băng giá” này một chiếc chăn bông thật dày mới được!
Bằng không, nếu anh luôn biến hổ thành túi sưởi ấm chạy bằng thịt thì uy nghiêm của hổ sẽ để ở đâu hả?
Kiều Nghệ nhăn mũi, rầu rĩ không vui chửi thầm một tiếng.
Cứ như vậy, Kiều Nghệ bị Người đẹp ốm yếu ôm ngủ như một túi sưởi suốt đêm, vốn dĩ Kiều Nghệ định đợi cho đến khi Người đẹp ốm yếu buông lỏng một chút, cô sẽ nhanh chóng thoát ra, ai ngờ cô chờ tới chờ lui, lại không chống lại được sự xâm nhập của những cơn buồn ngủ, vậy là ngủ thiếp đi trên bộ n.g.ự.c được nhiệt độ cơ thể cô sưởi ấm.
(Thẩm Chi Hủ: Ôm vợ belike! ( ˘ ³˘)♥ )
***
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, đã có tiếng chim hót líu lo.
Trong hang tối, một người đàn ông gầy gò đang nằm trên mặt đất, trên người là một con hổ trắng nhỏ, cái đầu tròn tựa vào n.g.ự.c anh đang ngủ say, cái đuôi của nó rũ xuống trên thắt lưng của người đàn ông, cũng không biết đang mơ cái gì, cái đuôi trắng xám nhẹ nhàng vẫy vẫy, cọ vào đùi người đàn ông.
Lúc này Thẩm Chi Hủ đột nhiên tỉnh lại, mơ hồ cảm nhận được sức nặng đè lên n.g.ự.c mình, lông mi khẽ run, chậm rãi mở mắt ra.
Hiện giờ trong hang động vẫn còn rất tối, anh chỉ mơ hồ nhìn thấy đỉnh hang, tầm mắt nhìn xuống, anh kinh ngạc phát hiện, hóa ra sức nặng trên n.g.ự.c mình đến từ con hổ trắng nhỏ hiếm khi đến gần anh.
Làm sao hổ trắng nhỏ lại nằm ngủ trên người anh thế này?
Vẻ mặt của Thẩm Chi Hủ mơ hồ, đột nhiên trong đầu dường như có thứ gì đó lóe lên, sự mơ hồ đã tiêu tán, giống như đã ngộ ra điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-33.html.]
Hóa ra không phải là mơ.
Khi anh đang liên tục nhớ lại những nỗi đau anh phải chịu ở kiếp trước, có một thứ gì đó ấm áp dễ chịu được anh ôm chặt trong vòng tay, để anh liều mạng hấp thu hơi ấm.
Hơi ấm được anh ôm chặt như thấm sâu vào trái tim, xua tan mọi lạnh lẽo và đau đớn của anh.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một giấc mơ hoang đường sự trong thống khổ của anh, nhưng lại không ngờ đó là sự thật.
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ tập trung vào cái đầu tròn trịa của hổ trắng nhỏ, đôi mắt đen sâu thẳm dường như có một tia dịu dàng nhàn nhạt lướt qua.
Lúc này, đôi tai tròn trịa đáng yêu của hổ trắng nhỏ giật giật, ánh mắt Thẩm Chi Hủ không khỏi rơi vào tai cô.
Dễ thương quá, muốn chạm vào. ≧◔◡◔≦
Trong lúc Thẩm Chi Hủ đột nhiên nảy ra ý tưởng này, anh đã giơ bàn tay phải còn hơi yếu ớt lên nhẹ nhàng chạm vào cái tai tròn nhỏ của hổ trắng nhỏ.
Tuy rằng bộ lông của hổ trắng nhỏ không mềm mại như lông mèo nhưng vẫn mang lại cảm giác dễ chịu, Thẩm Chi Hủ không khỏi nhéo nhéo.
"Grừ..."
Hổ trắng nhỏ đang ngủ say hình như cảm nhận được điều gì đó, trong lúc ngủ tưởng là hổ mẹ thức dậy cọ vào mình nên theo thói quen cọ lại một chút, không ngờ đầu cô lại chạm vào vật không quen thuộc như trong trí nhớ, cọ một chút liền mở hai mắt ra, trong đôi mắt xanh nhạt vẫn còn vẻ buồn ngủ.
Cô ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp một đôi mắt dịu dàng, sau đó cô bị vẻ đẹp của Người đẹp ốm yếu ở khoảng cách gần như vậy làm cho choáng ngợp.
Kiều Nghệ lập tức tỉnh táo lại, cái đuôi dựng đứng lên, trước khi Người đẹp ốm yếu kịp phản ứng, cô đã nhảy ra xa, cong lưng và gầm lên dữ dội với anh.
"Grừ grừ!!!"
Đây là tiếng gầm vô nghĩa của Kiều Nghệ, nhưng theo cách nghĩ
của cô thì đó là âm thanh của sự thẹn quá hóa giận.
Làm sao cô có thể nằm trên n.g.ự.c Người đẹp ốm yếu mà ngủ được chứ? Còn ngủ ngon như vậy nữa? Cô còn không phát hiện được Người đẹp ốm yếu đã tỉnh lại, thậm chí còn bị anh chạm vào tai! s(・` ヘ ´・;)ゞ
Kiều Nghệ càng nghĩ càng xấu hổ, khó chịu, lông trên người đều muốn nổ tung. Thẩm Chi Hủ thích thú nhìn cho đến khi lông của hổ trắng nhỏ xù lên, nụ cười nhàn nhạt trên môi mới từ từ thu lại.
“Anh không có ý gì xấu.” Thẩm Chi Hủ chật vật đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy tấm thảm che trên người mình, sắc mặt hơi khựng lại.
Cái này là hổ trắng nhỏ tìm về cho anh sao?
“Em tìm cho anh à?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
Kiều Nghệ khịt mũi hừ một cái, xem như trả lời câu hỏi của anh.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, lông mày giãn ra: "Cám ơn em nha."
Nhìn thấy hổ trắng nhỏ vẫn không mất cảnh giác, dường như có chút bất đắc dĩ, anh xoa xoa cái trán sưng tấy đau nhức, chậm rãi nói: “Em nhìn nè, bây giờ anh chỉ là một kẻ ốm yếu, có thể làm gì được em hả?"
Nghĩ đến ngày hôm qua anh suýt mất đi nửa mạng sống khi g.i.ế.c c.h.ế.t một con thú zombie mới bị nhiễm bệnh, đôi mắt anh tối sầm lại.
Kiều Nghệ nhận thấy tâm trạng chán nản của Người đẹp ốm yếu, cái đuôi căng cứng của cô thả lỏng ra một chút, tuy nhiên, cái c.h.ế.t của zombie heo rừng vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô, cô tạm thời không thể thả lỏng cảnh giác trước Người đẹp ốm yếu.
Vì vậy, Kiều Nghệ dứt khoát không để ý đến chủ đề này, cũng không muốn cùng anh tranh cãi, giơ móng vuốt chỉ vào chiếc ba lô màu đen cách Người đẹp ốm yếu không xa.
"Grừ..." Tôi tìm thuốc cho anh, ở trong đó, anh tự uống đi.
Thẩm Chi Hủ không hiểu ẩn ý trong tiếng gầm của hổ trắng nhỏ, nhưng từ hành động của cô, hẳn là đang yêu cầu anh mở ba lô ra?
(Thẩm Chi Hủ: Vợ vẫn không quên quan tâm mình ( ˘ ³˘)♥ )