Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 382
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:05:46
Lượt xem: 137
“Á...!”
Lực tinh thần tấn công vào đầu óc, có thể tưởng tượng được, giờ phút này Tạ Chấn Kiệt bị chính lực tinh thần của mình công kích lại sẽ đau khổ đến cỡ nào.
“Tao nói, đối thủ của mày là tao.”
“Mày! Đáng! Chết!” Lạc Phàm thấy Tạ Chấn Kiệt bị cắn trả đến thất khiếu* chảy máu, ham muốn khát m.á.u trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ. Có điều, lý trí của hắn vẫn còn, trước khi biết được rốt cuộc Thẩm Chi Hủ tấn công như thế nào, hắn không muốn tùy tiện ra tay.
(Thất khiếu: chỉ bảy lỗ trên mặt gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng)
Có điều Thẩm Chi Hủ không nhịn được, thân thể khẽ động, lập tức dịch chuyển đến trước mặt Lạc Phàm. Khi hắn chưa thể phản ứng kịp, nắm đ.ấ.m của anh đã giáng mặt lên mặt người kia.
Sau khi thuận lợi, Thẩm Chi Hủ lại lần nữa dịch chuyển tức thời trở về chỗ cũ.
Gò má Lạc Phàm đau nhức, nhổ ra một búng máu, đáy mắt tràn đầy vẻ hung ác.
“Tốt lắm, mày đã thành công chọc giận tao.” Dứt lời, trên người hắn bùng nổ song hệ dị năng lôi và phong, gần như tiến về phía Thẩm Chi Hủ với khí thế mạnh như chẻ tre.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười, phản lại tất cả đòn tất công của Lạc Phàm cho đám cấp dưới vẫn đang chiến đấu anh dũng ở xung quanh hắn. Bản thân anh cũng không nhàn rỗi, bóng dáng tùy ý xuất hiện ở phương không gian này, dùng nắm đ.ấ.m đánh từng phát một lên người kẻ địch.
Anh cố tình dùng thủ đoạn này để sỉ nhục Lạc Phàm.
Chẳng bao lâu sau, Lạc Phàm không chạm vào được quần áo của Thẩm Chi Hủ thì thôi, trên mặt và thân thể hắn còn có thêm không ít vết thương.
Đã rất lâu rồi Lạc Phàm chưa bực bội như thế, hắn cũng không bùng nổ dị năng hệ lôi và phong giống như lần đầu tiên nữa, mà là dùng sấm sét màu tím than bện thành một tấm lưới điện gió thổi không lọt quanh quẩn ở bên người hắn.
Ha, như này xem anh ta còn tấn công mình thế nào được?
Chỉ sợ anh ta vừa mới sáp lại gần, sẽ bị lưới điện mình bện nên biến thành một cái xác c.h.ế.t cháy!
“Chút tài vặt.” Thẩm Chi Hủ cười khẩy.
Anh hoàn toàn không coi hắn ra gì.
Kiếp trước, anh có thể dễ dàng xử lý Lạc Phàm cấp 10, thế thì kiếp này, anh vẫn có thể “diệt gọn” Lạc Phàm cấp 8 như thường!
Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Hủ nhạy bén phát hiện ra Tạ Chấn Kiệt gần như hồi phục lại, đang định dùng lực tinh thần tấn công mình. Tuy nhiên gã ta chưa kịp hành động, đã cảm ứng được khí tức dị năng quen thuộc.
“Đồ không biết xấu hổ! Lại lấy hai đánh một!”
Một tiếng quát khe khẽ vang lên, Tạ Chấn Kiệt hoàn toàn không đề phòng bị sức mạnh vô hình đ.â.m bay ra xa mấy mét.
Sau khi rơi xuống đất, gã ta chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
Tạ Chấn Kiệt chưa kịp giãy giụa, một nam một nữ xa lạ đã xuất hiện trước mặt gã ta ngay tức thì, chỉ một cái liếc mắt, gã ta đã nhận ra bọn họ là dị năng giả hệ tinh thần.
“Dị năng giả hệ tinh thần cấp 8 ư?”
“Ra tay!”
Ninh Tuyết và dị năng giả hệ tinh thần cấp 6 là Trương Đình do Cố Hựu Kỳ dẫn đến liếc mắt nhìn nhau, tất cả lực tinh thần đều đánh úp về phía kẻ địch.
“A, chỉ dựa vào chúng mày cũng muốn g.i.ế.c tao à? Mơ mộng hão huyền!” Lực tinh thần mà Tạ Chấn Kiệt thả ra biến thành một tấm chắn chống đỡ lại đợt công kích do hai người kia hợp sức.
Gã ta là dị năng giả hệ tinh thần cấp 8, cho dù có bị thương, cũng không phải là người mà hai dị năng giả hệ tinh thần có cấp bậc thấp hơn mình có thể đối chọi được!
Sự thật cũng quả thực là như thế, Ninh Tuyết và Trương Đình bắt tay nhau cũng không thể đột phá tấm chắn lực tinh thần của Tạ Chấn Kiệt. Thấy cậu ra sắp phản đòn lại, trán cả hai đều rịn ra mồ hôi mỏng bởi vì lo lắng.
Ba người trước mặt tập trung hoàn toàn đã quên mất sự tồn tại của Kiều Nghệ. Lúc tấm chắn của cô đ.â.m thật mạnh vào tấm chắn lực tinh thần của Tạ Chấn Kiệt, đầu óc ba người chấn động. Người phản ứng dữ dội hơn vẫn là Tạ Chấn Kiệt, gã ta ọe một tiếng nôn ra một búng m.á.u sền sệt.
“Hai người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ra tay đi!” Kiều Nghệ lớn tiếng quát.
“Là Kiều Nghệ!” Ninh Tuyết phản ứng thật nhanh, kinh ngạc kêu lên một tiếng, lực tinh thần lập tức tấn công về phía Tạ Chấn Kiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-382.html.]
Trương Đình phản ứng chậm nửa nhịp, anh ta biết Kiều Nghệ là ai, cũng biết tình hình hiện tại là do Kiều Nghệ tạo ra, vội vàng thúc giục dị năng, giúp đỡ Ninh Tuyết.
“A!!!”
Tạ Chấn Kiệt hét lên một tiếng thảm thiết, ánh mắt cũng đầy máu, gã ta nghiến răng, tầm nhìn hung dữ liếc qua hai người Ninh Tuyết. Gã ta biết trận này là cuộc chiến ác liệt thì không giấu giếm nữa, liều mạng hấp thụ tinh hạch để hồi phục dị năng, đồng thời bùng nổ đòn công kích bằng lực tinh thần mạnh nhất từ trước đến giờ của mình.
Giết bọn chúng!
“Cẩn thận!” Kiều Nghệ cảm nhận được hơi thở hết sức nguy hiểm, không chút nghĩ ngợi lập tức đứng chắn trước mặt hai người Ninh Tuyết. Dù cho có dị năng tấm chắn của bản thân ngăn cản, cô vẫn bị luồng lực tinh thần nguy hiểm này đánh lùi ra xa mấy mét, tấm chắn cũng theo tiếng mà vỡ vụn.
Vỡ rồi...
Lại vỡ rồi...
Bởi vì tấm chắn vỡ vụn, sắc mặc của Kiều Nghệ có chút tái nhợt. Nhưng rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, nghiến răng dựng tấm chắn lên lần nữa, vừa lấy tinh hạch ra khôi phục, vừa xông về phía Tạ Chấn Kiệt đang bắt đầu thở yếu dần.
“Không hổ là dị năng giả cấp 8! Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi!” Kiều Nghệ tựa giận quát lên, tấm chắn đột ngột đánh bay Tạ Chấn Kiệt. Cùng lúc đó, cô vẫn không quên nói: “Ninh Tuyết, hai người mau lên đây tấn công!”
Cô có thể kiềm chế đối phương giúp bọn họ, nhưng không thể giải quyết Tạ Chấn Kiệt, thế nên chỉ có thể dựa vào hai người này ra tay!
“Ừm!”
Có sự hỗ trợ của Kiều Nghệ, hai người Ninh Tuyết đã thả lỏng rất nhiều, đánh cho kẻ địch liên tục lùi về phía sau, cũng nôn ra mấy ngụm máu.
Khoảng mười phút sau, Tạ Chấn Kiệt tiêu hao hết tất cả tinh hạch. Không có tinh hạch để bổ sung, dị năng của gã ta dần dần cạn kiệt, cuối cùng bị Ninh Tuyết và Trương Đình đánh c.h.ế.t trên mặt đất!
“Vù vù...”
Tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên, vô số cành cây to lớn vung vẩy đầy trời, quất cho dị năng giả của căn cứ Thần Quyến ở xung quanh liên tục lùi về phía sau.
Lá cây ướt át xanh biếc trên cành không chỉ mỗi đẹp mắt, rìa lá cây sắc bén tựa như lưỡi đao bén nhọn, quất vào trên người sẽ cắt ra vết thương sâu đến tận xương.
“Á á...”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Cây non mini vui vẻ thu gặt sinh mệnh của những dị năng giả trong căn cứ Thần Quyến, đồng thời còn không quên dùng những cành cây khác mang hết tinh hạch của bọn họ về.
“Chết tiệt!”
“Tại sao trong căn cứ lại có thực vật biến dị cấp cao chứ?”
“Không được, không chống đỡ nổi rồi, chúng ta bỏ trốn thôi!”
“Đúng thế! Chạy trốn thôi! Nếu không hôm nay tất cả đều phải c.h.ế.t ở nơi này!”
“Tôi không muốn chết, không muốn chết!”
Một khi suy nghĩ bỏ chạy nảy ra, bọn họ càng lúc càng rút lui về sau nhiều hơn.
Tuy nhiên, những kẻ này còn chưa chạy xa được mấy mét, không khí lạnh lẽo đã xốc thẳng vào lưng, chỉ chốc lát sau, tất cả đã bị dị năng hệ băng đông thành tượng đá. Cành cây to lớn quất vào người bọn họ, răng rắc một tiếng, tượng đá hình người chia năm xẻ bảy vỡ ra.
“Ghê gớm!”
Cố Hựu Kỳ ở cách đó không xa thấy hổ trắng lớn ra chiêu thức như thế, ánh mắt sáng lên, tiếp đó dị năng hệ lôi hóa thành lưới điện màu tím than bao phủ đầy trời. Đùng đùng, chẳng mấy chốc đã giật cho mấy dị năng giả cấp 5 và cấp 6 xung quanh biến thành từng cái xác c.h.ế.t cháy, lân cận cũng tràn ngập mùi cháy khét.
Eo!
Hổ mẹ ghét bỏ nhăn mũi, toàn thân lùi ra sau mấy mét, rời khỏi phạm vi mùi khó ngửi này. Nó ngước mắt nhìn quanh, phát hiện nhóc con nhà mình giúp đỡ hai người Ninh Tuyết g.i.ế.c c.h.ế.t dị năng giả hệ tinh thần cấp 8 xong liền chạy bình bịch đi tiếp viện những dị năng giả khác.
Tâm niệm của nó khẽ động, sải bước chạy tới, cùng nhóc con đánh c.h.ế.t các dị năng giả khác của căn cứ Thần Quyến.
Cố Hựu Kỳ ở bên này vẫn chưa biết mình bị hổ trắng lớn ghét bỏ, đang đắc chí kiêu ngạo không nói, còn khoe khoang với Sở Thiên ở cách đó năm mét.