Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:16:24
Lượt xem: 118
Cũng may hôm nay Kiều Thụ không ra ngoài với bọn Cao Hoằng Khải, nếu không cũng không biết phải đối ứng mấy người này thế nào.
"Anh chờ chút."
Cố Hựu Kỳ ôn hòa đáp lại một tiếng được, mở cửa nhảy xuống xe, nhìn quanh cảnh xung quanh cửa làng.
“Sát núi kề sông đúng là một chỗ tốt."
Sở Thiên liếc anh ta một cái cũng không tỏ ý kiến gì.
Trong khi chờ Hách Nguyên quay lại, Lưu Minh Bân mờ mịt nhìn Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên, sau khi Cố Hựu Kỳ nhìn thấy cậu ta, vết sẹo trên xương trán anh ta hơi cử động còn có chút nhiệt tình chào hỏi thiếu niên này.
"Tôi là Cố Hựu Kỳ, cậu tên gì?"
"Lưu Minh Bân."
Cố Hựu Kỳ ồ một tiếng tiếp tục lời nói khách sáo, nhưng thiếu niên tên Lưu Minh Bân này rất cảnh giác và trả lời vô cùng gãy gọn.
Anh ta có hơi tiếc nuối bĩu môi, không lâu sau đã nhìn thấy một màu xanh biếc lóe lên, biết là ai tới nên anh ta nhẹ nhàng mỉm cười.
"Tiểu Thụ, đã lâu không gặp." Cố Hựu Kỳ khoa tay múa chân nhằm chỉ vào chiều cao của cây non mini, thấy nó cũng không có khác gì với lúc rời đi: "Sao vẫn chưa cao lên nhỉ?"
Anh ta nhớ ra có một thời gian Kiều Nghệ đã biến đổi, thế sao cây non mini vẫn chưa biến đổi nhỉ?
Chẳng lẽ vì nó là thực vật biến dị?
"Cùng lắm cũng tròn lên nhiều"
Cây non mini: "..."
"Hừ!!!"
Con người này nói chuyện khó nghe vậy!
"Giận à? Đừng giận, anh mang đồ ăn ngon đến cho em đây."
Nghe vậy, cây non mini lên tinh thần.
"Cái gì ngon?"
"Nói với cậu em nhỏ cho chúng ta vào trước đã?" Cố Hựu Kỳ chỉ vào Lưu Minh Bân đang quan sát bọn họ.
Cây non mini hiểu ý của anh ta, quay đầu lại nói với Lưu Minh Bân: "Người quen, an toàn."
Chỉ với bốn chữ ngắn ngủn, Lưu Minh Bân đã hoàn toàn yên tâm và rút hàng rào bằng dây leo lại.
Cố Hựu Kỳ đi về phía cây non mini, ra hiệu cho hai chiếc xe phía sau đi theo.
“Cây nhỏ mini oai thật đấy.” Cố Hựu Kỳ móc trong túi ra một cây kẹo mút đưa cho cây non mini.
"Còn phải nói!"
Dạo này Tiểu Thụ rất tự hào về bản thân mình, gần như tất cả những người ở đây đều là đàn em được nó dắt ra ngoài!
Cây non mini không khách sáo mà cầm lấy cây kẹo mút, xé bao bì rồi nhét vào miệng.
Lúc này, Lưu Y Na và Lý Tông Húc nghe nói có người khác tới vào thôn Đường Hà nên cũng đi tới, thấy Kiều Thụ thân thiết với bọn họ như thế mới từ từ buông xuống lo lắng.
Cây non mini không che giấu thân phận của mình trước mặt họ, với Tạ Vân Nhã cũng không cố ý che giấu, sau khi Tiểu Hắc từ một con husky biến dị trở thành người, thế nên một số người thông minh đã đoán được danh tính thực sự của nó.
Cũng nhờ có sự đồng hành như bảo mẫu của nó, các dị năng giả trong thôn Đường Hà mới phát huy tiềm năng lúc gặp nguy hiểm. Nên cấp bậc đã được cải thiện rất nhiều, mọi người đều trở nên tự tin hơn, ngay cả bản thân Lý Tông Húc cũng được hưởng lợi rất nhiều.
Nên sau khi biết danh tính thực sự của nó, họ sẽ không có tâm lý sợ hãi và cũng hiểu tại sao Thẩm Chi Hủ lại tôn trọng dắt vào thôn Đường Hà.
"Tiểu Thụ."
Nghe thấy giọng nói của Lý Tông Húc, cây non mini gật gật đầu với anh ta, sau đó chỉ vào bọn Cố Hựu Kỳ.
"Người quen, bạn của thần chết."
Lý Tông Húc nhướng mày, phớt lờ hai chữ "thần chết" và bắt đầu trò chuyện với Cố Hựu Kỳ.
Một câu hai câu, hai người đã dần quen nhau.
Lý Tông Húc không thể sắp xếp người đến ở trong nhà Thẩm Chi Hủ, nên anh ta đã để họ ở trong ngôi nhà mà Thẩm Chi Hủ từng ở tạm.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đều không quan tâm, thậm chí trước đó còn cảm thán một tiếng đây là chỗ tốt.
Mắt Lý Tông Húc khẽ nhúc nhích thầm quan sát anh ta một cái, thấy anh ta thật sự chỉ là cảm thán, cũng không có ý gì khác nên mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn Cố Hựu Kỳ đã ở lại thôn Đường Hà, ban đầu họ nghĩ rằng họ sẽ phải đợi mấy ngày nữa Thẩm Chi Hủ với Kiều Nghệ mới quay lại. Không ngờ, ngày hôm sau họ ra ngoài thôn lại ngay lúc hai người Thẩm Chi Hủ đột nhiên xuất hiện ở thôn Đường Hà.
Lúc này cũng có Lý Tông Húc đi cùng, anh ta như c.h.ế.t lặng khi thấy sự xuất hiện đột ngột của họ.
Cố Hựu Kỳ thấy thế, cảm thấy có hơi buồn cười: "Anh chưa từng thấy dịch chuyển không gian của Chi Hủ à?"
Lý Tông Húc ngơ ngác lắc lắc đầu.
Cố Hựu Kỳ đột nhiên trở nên thích thú, phổ cập khoa học cho anh ta nghe về dị năng của Thẩm Chi Hủ. Lý Tông Húc càng nghe càng sợ hãi, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ nhìn Thẩm Chi Hủ.
"Cuối cùng mà nói thì thôn Đường Hà mấy người lời lắm đấy, lúc trước tôi thật sự muốn giữ người lại căn cứ ở thủ đô."
Nghe anh ta lẩm bẩm, Lý Tông Húc cười khổ một tiếng.
Nếu không phải vì sự đặc biệt của bọn Kiều Thụ, e là Thẩm Chi Hỉ cũng không ở thôn Đường Hà rồi?
Nhưng cũng đúng như anh ta nói, thôn Đường Hà bọn họ có lời thật.
Thẩm Chi Hủ không có trao đổi mấy câu với Sở Thiên, sau khi nhìn thấy bọn họ, đã để lại cho Lý Tông Húc một câu “Gọi Tiểu Thụ tới”. Sau đó sức mạnh không gian quấn lấy Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên, bốn người họ đã biến mất trước mặt Lý Tông Húc.
Lý Tông Húc thấy vậy, có hơi hâm mộ sờ cằm.
Dịch chuyển không gian?
Thật là đồ tốt mà.
…
"Làm gì vậy?"
Mắt Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên vừa lóe lên, đã phát hiện mình đã đến một cánh đồng rộng lớn mọc đầy cỏ dại.
“Mấy người đúng lúc, có việc phải làm rồi.”
"Cái quái gì vậy?"
Rất nhanh, Cố Hựu Kỳ cùng Sở Thiên cũng đã hiểu được ý của Thẩm Chi Hủ, khổ sở mà cầm cuốc trồng cây.
“Anh đang kêu chúng tôi lao động khổ sai miễn phí cho anh sao?!” Cố Hựu Kỳ tức giận đến nổi lông mày cũng vặn vẹo đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-413.html.]
Mặt Sở Thiên cũng âm u nhìn Thẩm Chi Hủ.
“Không miễn phí.” Thẩm Chi Hủ chạy qua liếc nhìn bọn họ một cái: “Mấy người có thể mang một ít cây ăn trái về.”
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên nghe vậy lập tức ngừng phàn nàn và bắt đầu làm việc hăng say.
Tuy bọn họ không thiếu những thứ này, nhưng người thì không ai chê nhiều, hơn nữa, cảm giác lấy đồ vật trong tay Thẩm Chi Hủ thật sự rất tốt, bọn họ làm việc rất chăm chỉ, thậm chí còn kéo theo người tới để cùng nhau làm việc.
Kiều Nghệ thấy bọn họ như vậy, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen ngợi Người đẹp ốm yếu.
Không lâu sau, cây non mini đã biến về hình dáng cây non cũng tới đây, nghe hổ trắng nhỏ nói những cây ăn quả này trồng xong sẽ có quả để ăn, nó hưng phấn lên nên hiệu suất công việc đã tăng gấp đôi.
Cũng nhờ có sự tham gia của nó nên tới chạng vạng họ đã trồng xong cây ăn quả. Nhìn từng cây ăn trái, bọn Cố Hựu Kỳ cảm giác có được một kiểu thành tựu khó tả.
"Anh còn bao nhiêu cây ăn quả?"
“Chừng trăm cây, hai người mỗi người một nửa.”
Cố Hựu Kỳ giơ ngón cái lên cho Thẩm Chi Hủ: "Người tốt, tôi còn tưởng rằng các người đã tới thế giới hai người, không ngờ anh lại đi đào cây ăn quả?"
Thằng nhãi Thẩm Chi Hủ này kém lãng mạn vậy sao?
Tiểu Nghệ không giận à?
Về vấn đề này, Thẩm Chi Hủ không giải thích mà chỉ cười không nói gì.
Kiều Nghệ giấu mình trong mái tóc dài chấm đất, đột nhiên cô cảm thấy chóp tai mình có hơi nóng lên, bỗng cô nghe thấy một âm thanh rất nhỏ rồi quay ngoắt nhìn về một hướng nào đó.
"Mama! Ba ba!"
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đều bị tiếng "Ba ba" kia làm cho choáng váng, họ vô thức nhìn sang chỉ nhìn thấy hai con hổ trắng lớn có kích thước gần như tương đương nhau đang chạy về phía họ, Kiều Nghệ cũng vô cùng vui vẻ chào đón.
Bọn họ nhận ra một trong hai con hổ trắng lớn có một con là Đại Bạch, con còn lại lớn hơn Đại Bạch một chút, hẳn là "Baba” trong miệng Kiều Nghệ, chỉ là...
"Đó là zombie động vật sao?" Sở Thiên thoáng thấy đôi mắt trắng dã của con hổ trắng lớn xa lạ, gã vừa chấn động vừa gấp gáp hỏi.
"Đúng vậy."
"Anh điên rồi, sao có thể..."
Sở Thiên còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ ngăn lại câu nói tiếp theo.
"Zombie có thể tiến hóa."
Sở Thiên muốn nói tôi biết, lại nghe Thẩm Chi Hủ muốn nói tiếp.
"Sự tiến hóa của tụi nó không chỉ đơn giản là tăng cấp dị năng mà còn là khả năng nhớ lại từng ký ức trong đời, cha của Ngao Ngao chính là Nhị Bạch cũng như thế. Nó có thể khống chế bản năng zombie và sống bình thường với con người, nó còn nhớ kỹ Đại Bạch là giống cái, Ngao Ngao là hổ con của nó. Ngoại trừ bị cảm nhiễm ra thì nó cũng không khác gì với những động vật biến dị khác."
Sở Thiên ngây ngẩn cả người, ngay cả Cố Hựu Kỳ nhất thời cũng không nói nên lời.
Họ ngơ ngác nhìn một nhà ba người cách đó không xa.
Kiều Nghệ ôm Đại Bạch, con hổ trắng zombie với đôi mắt trắng dã cũng chủ động đến gần Kiều Nghệ, sau khi nghiêng đầu cọ cọ đầu cô, lại nhão nhão dính dính mà dán sát vào Đại Bạch.
Đại Bạch dường như đã quen với thái độ nhão dính của nó, cái đuôi nhẹ nhàng quất vào khuôn mặt to tròn của nó, sau đó đã không thèm quan tâm.
Con hổ trắng zombie bị đánh cũng không tức giận, đôi mắt rươm rướm của nó còn toát lên mấy phần ý cười giống con người.
Hai người đột nhiên chứng kiến
cảnh này nhất thời không biết nên nói gì.
Một lúc sau, Sở Thiên mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Có phải tất cả zombie đều như thế không?”
“Không hẳn.” Thẩm Chi Hủ nhớ lại ký ức kiếp trước: “Kiểu tiến hóa này trăm năm mới có một lần.”
Nói tóm lại là rất hiếm.
Nghe xong lời này, Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ vô cớ mà thấy nhẹ nhõm.
Dính dính với hổ mẹ xong, Kiều Nghệ dẫn hổ mẹ, hổ cha đến gặp Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên.
Hổ mẹ đi theo nhóc con, loáng thoáng thấy nhóc con mình hình như đã có thay đổi gì đó sau một thời gian xa cách, nhưng cụ thể là ở đâu thì nó không rõ lắm. Cái đuôi đầy lông của nó nhẹ nhàng đung đưa sau lưng, vô tình quất vào con hổ trắng zombie đang nhắm mắt theo đuôi mình từng bước, hổ cha giật giật bộ râu tiến lại gần, như thể muốn nó quất thêm mấy cái nữa.
Hổ mẹ: "..."
Ngu ngốc.
Đến trước mặt hai người Sở Thiên, Kiều Nghệ giới thiệu cho họ biết nhau.
Hổ cha nghe thấy lời nói của hổ con, đôi mắt trắng dã của nó như vô tình liếc nhìn hai người họ, sau đó ánh mắt của nó lại tập trung vào hổ mẹ.
Chào!
Giống đực hai chân nào tốt bằng giống cái của nó?
Hổ con thật là ngốc nghếch.
Kiều Nghệ vẫn chưa biết rằng mình bị hổ cha ghét bỏ, thấy hổ cha nhìn Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ như kẻ địch, Kiều Nghệ không nhịn được mà cười lên một tiếng.
“Đừng căng thẳng.” Cô tinh nghịch nháy mắt, hạ giọng: “Chỉ cần mấy anh không lảng vảng trước mặt mẹ, thì cha tôi sẽ không để ý đến mấy anh đâu.”
Hai người Cố Hựu Kỳ: "..."
Con hổ trắng zombie này còn có tính chiếm hữu như vậy sao?
Thật là khiến họ mở mang tầm mắt.
Có điều các loài động vật đều biến dị, tính chiếm hữu của nó cao như vậy... Đột nhiên cũng có thể hiểu được.
Họ không còn bối rối với danh tính của con hổ trắng zombie nữa, biết nó sẽ không tổn thương ai nên cũng thả lỏng cảnh giác.
Cả nhóm trở về ngôi nhà mới.
Để khen thưởng cho sự lao động cống hiến của họ hôm nay, Thẩm Chi Hủ đã đặc biệt nấu một bữa tiệc lớn để thỏa mãn vị giác của bọn họ.
……
Bọn Cố Hựu Kỳ cũng không ở lại thôn Đường Hà lâu lắm, một tuần sau họ đã chuẩn bị lên đường về.
Trước khi đi Cố Hựu Kỳ và Thẩm Chi Hủ còn hẹn nhau có cơ hội sẽ gặp lại, họ lấy mấy cây ăn quả ở chỗ anh leo lên trực thăng rồi rời khỏi thôn Đường Hà.
Kiều Nghệ tựa vào n.g.ự.c Người đẹp ốm yếu, nhìn chiếc trực thăng bay càng ngày càng xa chỉ còn lại đốm đen đen, cô có hơi u sầu mà thở dài một tiếng.
“Có cơ hội, mình cũng đến hang Tiêu Tiền hoặc căn cứ thủ đô để tìm bọn họ.”
Cũng không thể cứ để cho bọn họ lại đây mãi, có cơ hội thì họ cũng có thể đi qua hội hợp vui ca với bọn họ.
"Được."