Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 425
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:20:38
Lượt xem: 115
Kiều Nghệ hiểu được ý của hổ mẹ, trong nháy mắt, tấm khiên che phủ bọn họ thu hồi về cơ thể cô.
Kết quả là đám người Trình Dao đang căng dây thần kinh nhìn chằm chằm bọn họ nhìn thấy mấy con hổ trắng không biết xuất hiện từ đâu ra.
Trái tim Phù Nhã Vấn run lên, dị năng trong tay chuẩn bị phóng ra lại nhanh chóng dừng lại khi nghe thấy Trình Dao thốt lên.
“Đại Bạch?”
Trình Dao gần như ngạc nhiên kêu lên khi vừa nhìn thấy Kiều Nghệ, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra con hổ trắng trước mặt không phải là Đại Bạch. Màu sắc các sọc ngang trên người cô nhạt hơn của Đại Bạch một chút.
“Không, mi không phải là Đại Bạch, mi là…” Trình Dao cảm thấy con hổ trắng dẫn đầu này mang đến cho mình một cảm giác vô cùng quen thuộc. Đột nhiên, nàng chợt lóe lên một ý nghĩ: “Mi là… Con của Đại Bạch, Ngao, Ngao Ngao hả?”
Trình Dao hơi ngượng mồm khi gọi cái tên này, thật khó tưởng tượng người đàn ông kinh khủng kia lại đặt cho con hổ trắng một cái tên như vậy.
Trình Dao vừa nói dứt lời, tinh mắt phát hiện sự hiện diện của Đại Bạch, trong lòng nàng vui mừng.
“Đại Bạch!”
Hổ mẹ còn nhớ rõ thú hai chân này đã từng cứu mình, nó rụt rè gật đầu.
Một giây sau, tầm nhìn của nó đã bị một đám lông xù chặn lại.
Không cần suy nghĩ cũng biết đám lông xù đó là ai.
“A! Con mắt màu trắng!"
"Là zombie động vật!”
Lúc đầu đám người đã buông lỏng cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trắng dã kia của hổ cha thì lập tức căng thẳng. Thậm chí còn có một dị năng giả hệ hỏa quá mức kích động, b.ắ.n một mũi tên lửa tấn công về phía hổ cha.
“Grào!”
Hổ cha vừa giận dữ gầm lên, khiên chắn kim loại chặn mũi tên lửa lại.
Khí thế mạnh mẽ của cấp 9 tỏa ra từ khiên chắn kim loại cũng khiến mấy người ngoại trừ Trình Dao sợ hãi.
“Mấy người bình tĩnh lại đi!”
Lời nói đầy uy quyền của Trình Dao khiến những dị năng giả sau lưng nàng bình tĩnh lại một chút.
Nhưng bầy hổ trắng đối diện bọn họ đã không còn bình tĩnh nữa.
Bởi vì hổ cha bị tấn công bất ngờ, Đại Bảo Tiểu Bảo giận dữ xù lông cả người. Dường như có năng lượng vô hình đang tích tụ, nhưng trước khi nó kịp bùng nổ thì đã bị móng vuốt của mẹ bọn chúng đập tan.
“Grào grào…” Không được phép tấn công.
Khi hai bé con tròn một tuổi, Người đẹp ốm yếu đã phát hiện ra hai anh em chúng nó đều đã thức tỉnh dị năng hệ không gian. Hơn nữa bọn chúng không cần luyện tập mà dị năng hệ không gian lại tự mang tính công kích, điều này cũng khiến hai anh em tránh được rất nhiều rắc rối.
Thêm nữa, dưới sự dạy dỗ kiên nhẫn của Người đẹp ốm yếu, bây giờ chúng nó đã là dị năng giả cấp 2.
Tin bọn chúng hơn một tuổi mà đã là dị năng giả cấp 2 hệ không gian mà truyền đi thì e là sẽ gây nên sóng to gió lớn mất.
“Grừ grừ!” Bọn họ bắt nạt ông ngoại kìa mẹ!
Bảo tức giận kêu lên.
“Grào grào!” Bắt nạt ông ngoại đều là người xấu!
Tiểu Bảo cũng phụ họa theo.
Mặc dù Trình Dao không hiểu hai nhóc hổ con này đang nói gì nhưng nhìn dáng vẻ đầy căm phẫn của chúng thì cũng biết ắt hẳn không phải lời gì hay ho.
Kiều Nghệ đang định l.i.ế.m đầu hai đứa để bọn chúng bình tĩnh lại thì chợt nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Trình Dao.
“Xin lỗi nhé, Tiết Chí không cố ý đâu.”
Kiều Nghệ và hổ mẹ đồng thời nhìn về phía Trình Dao.
Đại Bảo Tiểu Bảo rất mất hứng, đi đến bên cạnh ông ngoại mình, nhìn chằm chằm bọn họ như hổ đói.
Hổ cha thấy vậy bèn cúi đầu dụi dụi vào chúng. Ngoại trừ đôi mắt trắng dã khủng khiếp đó ra thì trông nó chẳng giống một con vật zombie tí nào cả.
Trình Dao hiểu biết rộng, nhận ra con hổ trắng zombie này có thể là một loài zombie tiến hóa, có tinh thần trí tuệ lại còn rất thân thiết với đám Đại Bạch.
Nàng không muốn lâu rồi không gặp mà lại để lại ấn tượng không tốt cho Đại Bạch nên vội vàng nói: “Đây là tinh hạch hệ kim cấp 8, coi như đền bù."
Nói xong, Trình Dao lấy một viên tinh hạch màu vàng óng ra khỏi không gian. Nó tỏa ra hơi thế cấp 8 nồng nàn.
Hổ cha thấy vậy lập tức trợn mắt.
Tiết Chí thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ hối hận, không muốn để đội trưởng của mình phải nhận lỗi thay mình. Anh ta bèn nói: “Là lỗi của em, chị Dao không cần phải xin lỗi thay em.”
Anh ta sờ vào túi, lấy ra một viên tinh hạch hệ kim cấp 5.
“Tôi lấy cái này nhận lỗi.”
Hổ cha nhìn tinh hạch trong tay Tiết Chí một chút rồi hơi ghét bỏ dời ánh mắt đi.
Cấp 5? Không có chút tác dụng nào với hổ luôn!
Tiết Chí: “…”
Trình Dao nhìn anh ta, lắc đầu. Sau đó, nàng ngập ngừng tiến về phía Đại Bạch vài bước, khi nhìn thấy cơ thể hai con hổ trắng nhỏ kia cứng lại, nàng đành dừng lại, đặt tinh hạch xuống đất.
“Bọn mi cầm viên tinh hạch này đi.”
Nói xong, Trình Dao tò mò đánh giá hai nhóc con kia. Bọn chúng có dáng người giống nhau nhưng màu lông lại khác, một con nền trắng sọc ngang nhạt, một con toàn thân màu trắng như tuyết. Ừm, đến cả đôi mắt cũng không giống nhau, một con có đôi mắt đen tuyền, một con lại có đôi mắt xanh nhạt.
“Đại Bạch, bọn chúng đều là con của mi à?” Trình Dao thực sự không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Hổ mama lắc đầu.
Trình Dao sững sờ, đang định hỏi lại nhưng lại nhạy cảm nhận ra có dị năng d.a.o động. Hơn nữa, hơi thở kia rất nguy hiểm làm lưng nàng cứng đờ theo bản năng.
Một giây sau, một bóng người hơi quen mắt xuất hiện trong tầm mắt của Trình Dao.
Không đợi nàng phản ứng lại, hai con hổ trắng nhỏ lập tức hưng phấn chạy đến bên cạnh người đàn ông. Chúng nó kêu to gừ gừ grào grào, móng vuốt múp thịt thỉnh thoảng chỉ trỏ về phía bọn họ, không khác gì mấy đứa trẻ con đang mách bố mẹ.
**
Đại Bảo, Tiểu Bảo: Cái gì không làm được thì đi mách là hợp lý nhất .jpg
Là Thẩm Chi Hủ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-425.html.]
Trình Dao là người đầu tiên nhận ra người tới là ai, trong nháy mắt, nàng hiểu ra điều gì đó.
Xem ra tin thôn Đường Hà có dị năng giả cấp 10 bảo kê không phải là tin đồn suông.Mình có 200 bộ truyện chữ full dịch, ai cần bộ nào hoặc mua full list thì kb zalo 0901945059 nhé ,30k 1 bộ 5 bộ 100k,, full list 400k ạ 1: đại quản gia là ma hoàng 2: hồng hoang quan hệ hộ 3: ta an tĩnh làm cẩu đạo 4:vô địch kiếm vực 5: trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ 6: công tử biệt tú 7: ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo 8:siêu cấp phản diện 9: vô địch siêu thúc tổ 10: đại phụng đã canh nhân 11: đệ nhất danh sách 12: đạo quân 13: quỷ bí chi chủ 14: ta không biết ta là cao nhân 15: côn lôn ma chủ 16: minh thiên hạ 17: vợ ta là thiên hạ giảng đường 18:mật mã tây tạng 19: ta bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu 20: vô địch thật tịch mịch 21: ta không mún nghịch thiên 22: nguyên lai ta là tu tiên đại lão 23: cổ chân nhân 24:ta có hệ thống auto tu luyện 25:lão nạp phải hoàn tục 26:siêu thần yêu nghiệt 27: thế giới hoàn mỹ 28:ta thành lập tổ chức sát thủ ở huyền huyễn 29: thái cổ thần vương 30: mục thần ký 31: we chát của ta thông tam giới 32: tuyệt đỉnh đan tôn 33: tiên lộ tranh phong 34: con thỏ này phải c.h.ế.t 35:vô địch kiếm vực 36: tàn bào 37:vạn cổ tối cường tông 38: chí tôn đặc công 39:cửu tinh thiên thần quyết 40:đại bát hầu 41: cửu tiêu 42: vạn tộc chi kiếp 43:đồ nhi vi sư ko xún núi 44: đầu bếp tại dị giới 45:hệ thống tu luyện toàn năng 46: huyền huyễn ta là thần thoại 47:lược thiên ký 48: ma thiên ký 49:ma kiếm lục 50: khủng bố sống lại 51:minh thiên hạ 1-2 52: ngũ hành thiên 53:nguyệt huyết thần toạ 54:như ý tiểu lang quân 55: siêu cấp phản diện 56:phong khí quan trường 57:ta chỉ mún an tĩnh chơi game 58:siêu cấp thiên phú 59:siêu phẩm vu sư 60:sử thượng đệ nhất tổ sư gia 61:ta là võ học gia 62:ta có thể là giả tiên 63:hàn môn kiêu sĩ 64: toàn cầu hung thú 65:toàn cầu cao võ 66:thần sủng tiến hoá 67:tạo hoá chi vương 68:thiên đồ đạo thư quán 68:thế giới sụp đổ 69: vạn tộc chi kiếp 70:tiên quốc đại đế 71:thôn thiên 72: tiên ma biến 74:tả đạo khuynh thiên 75:tu la ma đế.. Còn tiếpnnm
Thẩm Chi Hủ xuất hiện ở đây, có khả năng rất lớn anh chính là cao thủ cấp 10 trấn giữ ở thôn Đường Hà.
Nhưng mà…
Trình Dao khẽ nhíu mày, thần kinh căng thẳng của nàng vẫn chưa thả lỏng.
Trình Dao mới đột phá cấp 10 trước đó không lâu, nhưng nàng có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm trên người Thẩm Chi Hủ làm toàn thân mình run lên. Hơi thở này nói thẳng cho nàng biết, Thẩm Chi Hủ không chỉ là cấp 10 thôi đâu!
Không phải cấp 10…
Là cấp 11!
Không không không!
Có lẽ còn cao hơn cấp 11, là cấp 12!
Nhận ra được điểm này, Trình Dao đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân không gây ra phản ứng thất thố.
“Cha biết rồi, Đại Bảo Tiểu Bảo ngoan."
Ở bên này, từ lời nói và cử chỉ của các cục cưng, Thẩm Chi Hủ hiểu bọn chúng đang mách lẻo. Anh ngước lên nhìn bên Trình Dao một cái, thấy nàng đang suy thả hồn trên mây, trong đôi mắt hơi mở to lộ ra vài cảm xúc kinh ngạc.
Lướt qua Trình Dao, Thẩm Chi Hủ nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc, nhưng anh hoàn toàn không có ấn tượng gì về tên tuổi của bọn họ.
“Grào grào…” Cha ơi, đánh người xấu đi!
Đại Bảo dùng móng vuốt ôm lấy ống quần ông bô nhà mình, nũng nịu giật giật.
Tiểu Bảo ở bên cạnh cũng làm hành động giống anh trai mình.
“Grừ grừ…” Cha ơi! Cha ơi! Đánh người xấu! Đánh người xấu!
Trình Dao lấy lại tinh thần, nhìn thấy cảnh tượng này tất nhiên cũng hiểu hai bé con đang mách tội với Thẩm Chi Hủ. Nàng thấy hơi bất đắc dĩ, cũng hơi buồn cười nữa.
Trình Dao lại nghĩ đến lúc trước Thẩm Chi Hủ mang Đại Bạch và Ngao Ngao đi, bây giờ gặp lại, vậy mà anh còn có thêm hai con hổ trắng nhỏ , ờm… Cộng thêm một con zombie hổ trắng, quả thực là khiến người khác phải ghen tỵ.
Cảm xúc của nàng rất phức tạp, vừa vô cùng hâm mộ cũng hơi buồn lòng.
“Anh Thẩm, đây chỉ là một sự hiểu lầm. Đồng đội của tôi không cố ý tấn công con zombie hổ trắng đó." Trình Dao chủ động mở miệng giải thích.
Thẩm Chi Hủ không nhìn Trình Dao mà lại nhìn về phía Kiều Nghệ cách đó không xa. Sau khi thấy cô gật đầu, ý bảo nàng nói sự thật thì anh mới ngồi xổm xuống, kiên nhẫn trấn an hai chú hổ con đang tức giận.
Trình Dao thấy mình bị phớt lờ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng nhớ tới tính cách Thẩm Chi Hủ xưa giờ vẫn vậy, nàng lại bình thường trở lại.
Ngược lại, Phù Nhã Vấn thấy có chút không vui, cô ta định nói gì đó lại bị Triệu Tư Trạch nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại.
“Đừng làm loạn!” Triệu Tư Trạch thấp giọng cảnh cáo: “Hai năm trước trình độ của Thẩm Chi Hủ đã cao hơn chị Dao, em nghĩ là sau hai năm mà anh ta vẫn dậm chân tại chỗ ư?”
Nhất là Thẩm Chi Hủ còn vừa đột ngột xuất hiện.
Từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ thấy dị năng như vậy.
Điều này đủ để Triệu Tư Trạch hiểu được mức độ nguy hiểm của Thẩm Chi Hủ, không thể để cho bạn gái đầu óc ngu si tứ chi phát triển nhà mình gây rắc rối cho bọn họ được!
Phù Nhã Vấn nghe vậy, cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi đã lâu không có. Cô ta lén lút liếc nhìn Thẩm Chi Hủ đang vỗ về hai con hổ trắng nhỏ, không dám nói tiếp nữa.
Phù Nhã Vấn thực sự không biết dáng vẻ cụp đuôi trong một giây này của mình đã bị Kiều Nghệ nhìn thấy hết.
Kiều Nghệ l.i.ế.m mép, đáy mắt hiện lên một vẻ mỉa mai. Cô không nhìn Phù Nhã Vấn nữa mà tao nhã cất bước về phía Người đẹp ốm yếu bên kia.
Cùng lúc đó, Trình Dao cũng mới muộn màng nhận ra, không ngờ con hổ trắng tên Ngao Ngao này cũng là cấp 10!
Chờ đã!
Không chỉ mỗi cô cấp 10 mà Đại Bạch cũng cấp 10!
Trình Dao lại không nhịn được, liếc nhìn con zombie hổ trắng đang bám dính lấy Đại Bạch, cố nén suy nghĩ muốn hít một hơi thật mạnh.
Một người hơn cấp 10! Hai hổ cấp 10! Một hổ cấp 9!
Nếu tin này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn!
Trình Dao lén nhìn cấp dưới của mình, phát hiện bọn họ đều không nhận ra điểm này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Trình Dao không thân quen với Thẩm Chi Hủ, nhưng bây giờ Đại Bạch đi theo anh, nàng không muốn có người ích kỷ lòng dạ đen tối phá hoại cuộc sống yên bình của bọn họ.
Trong khi đầu óc Trình Dao đang có trăm ngàn mối lo, Kiều Nghệ đi đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu. Cô vừa đứng vững là lập tức đưa chân gõ nhẹ vào đầu hai chú hổ con.
Sao hai cái đứa này lại thích hớt lẻo thế nhỉ? Có phải chúng nó học theo cây non mini không ta?
À đấy, cây non mini đâu rồi?
Kiều Nghệ hoang mang nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ chỉ liếc mắt qua đã hiểu ý của cô, bèn lên tiếng giải thích: “Cây ăn quả trong vườn chín rồi ấy mà, nên Tiểu Thụ đang bận rộn hái quả.”
Kiều Nghệ bỗng nhiên hiểu ra.
Thế mà cô lại quên béng mất chuyện này, ừm, xem ra bọn họ nên nhanh chóng quay về giúp đỡ thôi.
Kiều Nghệ suy nghĩ miên man, không nhận ra hai bé hổ con bị ăn đòn đang nhìn mình đầy đáng thương. Chúng nó còn giơ một chân lên ôm lấy cái đầu bị đánh, bộ dạng nhỏ nhắn vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.
Thấy mẹ không nhìn mình, hai nhóc con đều bất đắc dĩ, đành phải quay sang nhìn ông bô, mong là có thể được cha an ủi.
Nhưng mà Thẩm Chi Hủ cũng không thấy thương hai đứa nó, đôi mắt đen nhánh nhìn bọn chúng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Anh biết thừa hai đứa nhóc này không chỉ bắt chước cây non mini cách mách lẻo mà còn học được cái chiêu diễn xuất giả bộ đáng thương tỏ vẻ vô tội của Nhị Bạch.
Thấy không có tác dụng, hai bé con không giả vờ nữa, cái đuôi lông xù có vẻ không vui mà vung nhẹ mấy cái.
Trình Dao lấy lại tinh thần, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này.
Nàng nhớ Đại Bạch nói hai con hổ trắng nhỏ này không phải nó sinh ra, vậy thì chỉ có thể là…
Nhận ra điều này, Trình Dao ít nhiều cũng thấy hơi xúc động.
Trước kia Ngao Ngao mới chỉ là một con hổ trắng nhỏ mà bây giờ đã có cả bé cưng rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Dao không nhịn được hỏi: “Anh Thẩm, cha của hai bé hổ con này đâu rồi?”