Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-02 20:25:32
Lượt xem: 327
Kiều Nghệ càng nghĩ, đôi mắt màu lam nhạt càng sáng, tâm tình buồn bực lúc trước biến mất.
Đáng tiếc Hổ mẹ nghe không hiểu con nhà mình là có ý gì, mắt hổ đảo qua, phát hiện bốn phía không có mùi khó ngửi của quái vật hai chân, lúc này mới ngậm gáy con nhà mình, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Kiều Nghệ: ???
Mẹ, con vẫn chưa tìm ra đáp án, mẹ đừng đưa con đi!
Mặc kệ Kiều Nghệ có kháng nghị thế nào, Hổ mẹ vẫn dẫn Kiều Nghệ chạy vào núi rừng phía sau khu biệt thự.
Tang thi trong núi không nhiều lắm, không đợi chúng ngửi được mùi vị trên người Hổ mẹ, Hổ mẹ liền nhanh chóng chạy về phía thâm sơn, không bao lâu liền bỏ lại tang thi ở phía sau.
Kiều Nghệ chưa từng cảm nhận được tốc độ khiến hổ chóng mặt như vậy, tiếng gió vù vù mơ hồ, nàng đành phải nhắm mắt lại, dựng thẳng tai tròn của mình cẩn thận lắng nghe động tĩnh chung quanh.
Không biết qua bao lâu, tốc độ của Hổ mẹ chậm rãi lại, Kiều Nghệ cũng cẩn thận mở mắt ra, còn chưa bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, nàng nhìn thấy chính là hươu xa xa đang cúi đầu ăn cỏ.
Đây là một con hươu đực, với hai con gạc phân nhánh trên đầu, dài khoảng một mét.
Khi còn cách hươu đực năm mét, Hổ mẹ thả Kiều Nghệ xuống.
Kiều Nghệ biết Hổ mẹ đây là chuẩn bị săn con hươu đực này, nàng khẩn trương động cũng không dám động, sợ quấy nhiễu hươu đực.
Hổ mẹ dường như rất hài lòng với sự cẩn thận của con nhà mình, cúi đầu l.i.ế.m liếm bộ lông bị gió thổi đến có chút lộn xộn trên đầu nàng.
Kiều Nghệ không đáp lại Hổ mẹ, mà nhu thuận ngồi xổm trên bãi cỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn con hươu đực đưa lưng về phía bọn họ ăn cỏ.
Đợi bộ lông lộn xộn của Kiều Nghệ mượt mà như thường, Hổ mẹ lúc này mới quay đầu nhìn về phía hươu đực, chậm rãi, bước chân nhẹ nhàng đi về phía hươu đực.
Chân trước Hổ mẹ hơi hạ thấp, làm ra tư thế săn bắt, từng bước tới gần hươu đực.
Bốn mét...
Ba mét...
Hai mét...
Theo Hổ mẹ càng ngày càng gần hươu đực, trái tim Kiều Nghệ giống như là vọt lên cổ họng, khẩn trương không chịu nổi, mắt mở to nhìn chằm chằm Hổ mẹ.
Lúc này, giống như có gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc vang lên, lỗ tai hươu đực đang cúi đầu ăn cỏ giật giật, giống như có cảm giác quay đầu lại, sau khi phát hiện đại bạch hổ từng bước áp sát liền cả kinh nhảy dựng lên, giậm chân bỏ chạy.
Nó di chuyển, Hổ mẹ cũng di chuyển.
Thân hình cường tráng giống như cung tiễn b.ắ.n ra, nhanh chóng vọt tới.
Chỉ thấy Hổ mẹ đuổi theo phía sau hươu đực, móng vuốt sắc bén hung hăng tát vào m.ô.n.g hươu đực, vết thương đẫm m.á.u hiện ra.
Hươu đực đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, tốc độ chạy không giảm mà ngược lại tăng lên.
Hổ mẹ cũng mượn lực đạo bắt lấy m.ô.n.g hươu đực, nhảy mạnh, miệng hổ mở rộng, nhanh chóng mà chính xác cắn vào cổ họng hươu đực, kiềm chế hành động của nó.
Hổ mẹ và hươu đực đều ngã xuống đất, hươu đực bị Hổ mẹ cắn cổ họng vẫn không ngừng giãy dụa.
Dần dần, biên độ giãy dụa của hươu đực càng ngày càng nhỏ, chỉ chốc lát sau nó liền dừng lại giãy dụa, tứ chi thỉnh thoảng co giật vài cái.
Kiều Nghệ trước đây đã xem phim tài liệu về hổ trong chương trình thế giới động vật, nhưng xem trên TV và tận mắt nhìn thấy là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn.
Nàng bị ảnh hưởng không nhỏ, nhận ra sâu sắc rằng con hổ trắng trước mắt không chỉ là một con hổ hiền lành và yêu thương, mà còn là một kẻ săn mồi hung dữ hàng đầu trong tự nhiên.
Hươu đực đã hoàn toàn im lặng, Hổ mẹ vẫn cắn cổ họng hươu đực không buông.
Ba phút sau, Hổ mẹ buông miệng, ngước mắt nhìn hổ con còn ngơ ngác ngồi xổm cách đó không xa, cúi đầu rống một tiếng.
Kiều Nghệ như tỉnh mộng, cất chân ngắn đi về phía Hổ mẹ.
Khi khoảng cách được rút ngắn, mùi m.á.u càng thêm nồng đậm.
Kiều Nghệ nói không nên lời tâm tình như thế nào, chỉ biết dùng ánh mắt phức tạp nhìn con hươu đực đã chết.
Hổ mẹ thấy hổ con đi tới, lúc này mới cúi đầu, dùng móng vuốt sắc bén xẹt qua m.ô.n.g bị thương của hươu đực, lộ ra thịt non dưới da lông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-5.html.]
"Ngao ——"
Làm xong, Hổ mẹ ngẩng đầu, hướng về Kiều Nghệ rống một tiếng.
Kiều Nghệ hiểu được ý tứ của Hổ mẹ, nó đây là bảo mình ăn thịt non ở m.ô.n.g hươu đực!
Nhưng tận mắt nhìn thấy hươu đực bị săn bắt, lúc này Kiều Nghệ còn chưa thích ứng được, không có cách nào hạ miệng.
Đầu tròn lắc lắc, Kiều Nghệ dùng hành động cự tuyệt Hổ mẹ.
Không, không, không, mẹ ăn một mình là tốt rồi.
Hổ mẹ trừng mắt hổ, hoàn toàn không cho Kiều Nghệ ý tứ cự tuyệt, dùng mũi đẩy đẩy cái m.ô.n.g nhỏ của Kiều Nghệ, hổ con không có phòng bị, theo lực đạo của Hổ mẹ, mặt dán xuống m.ô.n.g hươu đực, cả mặt đầy máu.
Kiều Nghệ: "..."
Kiều Nghệ giãy dụa đứng lên, bất đắc dĩ liếc Hổ mẹ một cái.
Hổ mẹ không cảm giác được oán niệm của con nhà mình, nâng móng vuốt của mình lên lười biếng l.i.ế.m vết m.á.u trên móng vuốt, thỉnh thoảng nhìn Kiều Nghệ, tựa hồ lại muốn nàng nhanh chóng dùng cơm.
Kiều Nghệ càng bất đắc dĩ, quay đầu nhìn huyết nhục bày trước mặt mình, sau khi cảnh tỉnh lòng mình đầy đủ, nàng kiên định, cúi đầu dùng răng sữa nhỏ của mình cắn.
Mùi m.á.u tươi nhất thời tràn ngập trong khoang miệng, Kiều Nghệ nhịn d*c vọng muốn phun ra, dùng sức cắn xé.
Một lúc lâu sau, Kiều Nghệ mới xé được một miếng thịt nhỏ, ngậm trong miệng cố sức nhai nuốt.
Lần này, Hổ mẹ rốt cục vừa lòng, giống như cổ vũ hổ con, cúi đầu giúp nàng l.i.ế.m đi vết m.á.u trên trán.
Kiều Nghệ bị Hổ mẹ l.i.ế.m đến ngã trái ngã phải, sau khi nuốt xuống một miếng nhỏ, lại cắn xé miếng thứ hai.
Hổ mẹ thấy, lẳng lặng nhìn Kiều Nghệ vài giây, sau đó mới cùng Kiều Nghệ ngồi xuống, khởi động.
Răng nanh của Hổ mẹ sắc bén, tốc độ nhai rất nhanh, nó sắp ăn xong một nửa hươu đực, Kiều Nghệ còn đang đấu trí đấu dũng với khối thịt thứ tư.
Nửa tiếng sau, Kiều Nghệ cảm thấy miệng há ra đều chua xót, răng sữa nhỏ cắn đến mệt mỏi, mà Hổ mẹ đã ăn no, nhàn nhã l.i.ế.m thịt vụn trên xương hươu đực, thỉnh thoảng hứng thú tới, còn có thể gặm một miếng.
Kiều Nghệ hâm mộ đến sắp khóc, nàng lúc nào mới có thể lợi hại như Hổ mẹ đây!
Trong thời gian ngắn sợ là không có khả năng, nàng đành phải biến bi phẫn thành lực lượng, ngao ô một tiếng, răng sữa nhỏ cắn vào thịt mềm, tứ chi tì lên mặt đất mượn lực cắn xé.
"Gừ ——"
Cách đó không xa truyền đến thanh âm trầm thấp.
Đôi tai tròn nhỏ trên đỉnh đầu Kiều Nghệ giật giật, còn chưa kịp phản ứng, Hổ mẹ ăn no uống đủ lập tức đứng lên, lột bỏ tư thái lười biếng vừa rồi, cảnh giác nhìn phương hướng nào đó.
Kiều Nghệ dừng lại, nâng khuôn mặt lông xù dính đầy m.á.u lên, không hiểu gì nhìn theo tầm mắt Hổ mẹ.
Chỉ chốc lát sau, trong tầm mắt Kiều Nghệ xuất hiện hai bóng dáng lảo đảo.
Đó là tang thi!
Chúng đến theo mùi máu!
Kiều Nghệ khẩn trương đến lưng căng thẳng, dư quang thỉnh thoảng lại liếc Hổ mẹ bên cạnh.
Lúc trước một tiếng hổ gầm của Hổ mẹ liền xử lý ba con tang thi, hiện tại là hai con, nó hẳn là có thể dễ dàng xử lý chứ?
Còn nữa, nàng còn chưa từng thấy qua dị năng của Hổ mẹ, đợi lát nữa nàng phải xem kỹ.
Dưới tâm tình vừa khẩn trương vừa chờ mong của Kiều Nghệ, Hổ mẹ động, nó chủ động nghênh đón tang thi cách đó không xa, tiếng hổ gào thét nặng nề vang vọng núi rừng. Theo tiếng hổ gào thét đột nhiên xuất hiện của nó, băng lăng bốc lên từng tia hàn khí, băng lăng xẹt qua không khí, ào ào đ.â.m vào đầu, vai tang thi.
Không đến mấy giây, tang thi đã bị giải quyết, bịch bịch ngã xuống bãi cỏ.
Lúc này đây, Kiều Nghệ nhìn rõ ràng.
Hổ mẹ đích xác là thức tỉnh dị năng, nhưng cũng không phải dị năng lấy thanh âm làm công kích, mà là băng hệ dị năng có thể biến ra băng lăng!
Đây là lần đầu tiên Kiều Nghệ nhìn thấy một màn thần kỳ như vậy, cả kinh đến mức miệng cũng quên khép lại.
Giải quyết xong quái vật hai chân có mùi khó chịu, Hổ mẹ chậm rãi trở về.