Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-08-07 19:00:14
Lượt xem: 207

Một lúc lâu sau, Đinh Thụy Bác tỉnh táo lại, phiền não xoa xoa mi tâm: “Tiếc là tinh hạch của một dị năng giả chỉ có thể chiết xuất ra một nửa thành phần chính của thuốc ức chế dị năng. Tiêm cho chúng mày đã tiêu tốn hết sạch hàng dự trữ của tao, còn để cho thằng nhãi Thẩm Chi Hủ kia mang hổ trắng nhỏ chạy trốn rồi!”

Nói đến chỗ này, Đinh Thụy Bác tháo mắt kính xuống hung hăng ném xuống sàn nhà.

Lý Văn Bân nghe nói vậy, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, anh em Thẩm chạy trốn rồi, chắc chắn sẽ tìm người đến cứu bọn họ!

Cao Hoằng Khải cũng nghĩ giống như vậy.

Nhưng mà Đinh Thụy Bác thấy thế, lại nở nụ cười điên cuồng.

“Chúng mày cho rằng Thẩm Chi Hủ có thể quay lại cứu chúng mày ư? Đừng mơ nữa, bây giờ nó cũng khó mà bảo vệ bản thân an toàn!”

“Lúc này đây, những bé cưng mà tao nuôi chắc chắn đã xé nát chúng nó ra rồi.”

“Chỉ là tiếc cho con hổ trắng nhỏ kia, hiếm khi gặp được một con động vật biến dị ngoan ngoãn nghe lời như thế, nếu như có thể biến nó thành bé cưng của tao, sức chiến đấu nhất định sẽ rất cao đúng không?”

Đinh Thụy Bác tiếc nuối than thở một hơi, ánh mắt nhìn vào Lý Văn Bân đang lộ ra vẻ sợ hãi, gã lại mỉm cười.

“Có điều không sao, tao còn có chúng mày mà, tinh hạch trong đầu chúng mày đủ cho tao chế tạo thêm mấy liều thuốc ức chế dị năng rồi. Đợi lấy tinh hạch xong, tao sẽ biến chúng mày thành đám bé cưng của tao, như vậy... Chúng mày có thể phục vụ cho tao mãi mãi rồi.”

Đinh Thụy Bác cười một cách si mê, Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải tỉnh táo lại cảm thấy tuyệt vọng cùng cực.

Thẩm Chi Hủ không biết sống chết, còn có ai có thể đến cứu bọn họ đây? Hôm nay bọn họ thật sự phải c.h.ế.t trong tay thằng điên này ư?

Cứu người ư?

Kiều Nghệ dừng lại rồi lập tức lắc đầu.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, anh đừng ngốc thế, bên ngoài nhiều zombie như vậy, chúng ta cũng chưa chắc Đinh Thụy Bác có lai lịch gì, làm thế nào cứu người đây?

Nào ngờ Người đẹp ốm yếu lại xoa xoa đầu cô với đôi mắt ngậm cười.

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”

Kiều Nghệ không nghe, nói cái gì cũng không đồng ý.

Thẩm Chi Hủ không biết làm sao, đành phải than thở: “Ngao Ngao à, em tin tưởng tôi được không?”

Kiều Nghệ rất dứt khoát quay đầu sang một bên, không thèm nhìn Người đẹp ốm yếu nữa.

Không phải cô không tin Người đẹp ốm yếu, mà là bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, cô không thể lấy an toàn tính mạng của anh ra để mạo hiểm được!

“Ngao Ngao, nếu chúng ta tiếp tục kéo dài nữa, mấy người Lý Văn Vân có thể sẽ mất mạng đấy.”

Kiều Nghệ sửng sốt, ánh mắt nhìn ra bầy zombie lúc nhúc ở bên ngoài, trái tim vốn đang kiên định lại có chút d.a.o động. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, đôi mắt tròn xoe mang theo thắc mắc và lo âu.

“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu à, anh thật sự chắc chắn sẽ không có nguy hiểm sao?

Thẩm Chi Hủ nhìn thấy rõ vẻ lo lắng trong mắt cô, trong lòng ấm áp: “Yên tâm, thật sự sẽ không nguy hiểm.”

“Grừ grừ...” Vậy được, có điều tôi muốn đi theo anh.

Có dị năng của cô đây, bọn họ có thể quay trở về biệt thự trang trại một cách bình an vô sự.

Đáng tiếc Thẩm Chi Hủ không hiểu ý tứ của hổ trắng nhỏ, anh đặt cô xuống, vỗ vỗ đầu cô.

“Ngao Ngao ngoan nhé, ở lại đây chờ ta trở về.”

Cái gì? Người đẹp ốm yếu lại không mang theo mình? Như vậy sao được? Có phải anh ấy điên rồi không ?

Kiều Nghệ lập tức cắn lấy ống quần của Người đẹp ốm yếu, ra sức lôi kéo.

“Ngao Ngao?” Thẩm Chi Hủ mờ mịt, thấy hổ trắng nhỏ không có ý định nhả ra, anh đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, muốn hỏi xem cô muốn thế nào.

Kiều Nghệ thấy thế, đột nhiên nảy ra sáng kiến, dị năng lập tức được thả ra, tấm chắn hình bán nguyệt có bán kính một mét hoàn toàn bao bọc lấy cô và Thẩm Chi Hủ vào bên trong.

Gần như là trong nháy mắt Kiều Nghệ dùng dị năng, Thẩm Chi Hủ nhạy bén cảm nhận được d.a.o động dị năng kỳ lạ. Anh không nhịn được thả lực không gian ra cẩn thận thăm dò, chẳng bao lâu sau khi nhận được phản hồi của lực không gian, trong mắt anh không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-64.html.]

Đây vậy mà là dị năng tạo thành tấm chắn hình bán nguyệt ư?

Cũng đúng lúc này, Kiều Nghệ mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào tấm chắn của cô, cô có chút ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

“Ngao Ngao, đây là dị năng của em sao?”

Kiều Nghệ nghe thấy Người đẹp ốm yếu hỏi, cảm giác đụng chạm mơ hồ kia cũng đã biến mất, cô không nghĩ ra nên đành phải tạm thời đè xuống đáy lòng, sau đó gật gật đầu với anh.

“Grừ grừ...” Ừ ừ, đây chính là dị năng của tôi đó, Người đẹp ốm yếu, dị năng của tôi có mạnh không?

Đây chính là dị năng với khả năng phòng ngự level max, có thể tàng hình, có thể ngăn chặn mùi, còn có thể dùng tấm chắn để đánh bay zombie, rất ghê gớm đó!

Kiều Nghệ kiêu ngạo ngẩng đầu.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, không nhịn được khẽ cười ra tiếng.

“Dị năng của Ngao Ngao cũng thật là mạnh mẽ.”

Những lời này ngược lại không phải là giả, Thẩm Chi Hủ ở sở nghiên cứu nhiều năm như vậy, đã gặp rất nhiều loại di năng, nhưng anh chưa từng nhìn thấy thứ giống như của hổ trắng nhỏ, có thể thấy rằng dị năng mà cô thức tỉnh hiếm hoi đến cỡ nào.

Kiều Nghệ được khen đến mở cờ trong bụng.

“Grừ grừ...” Vậy tôi có thể đi cùng anh cứu đám người Lý Văn Bân được không?

Thẩm Chi Hủ còn đang suy nghĩ dị năng hổ trắng nhỏ thức tỉnh trừ tạo thành một tấm chắn hình bán nguyệt ra thì còn có những tác dụng khác, lại theo bản năng cúi đầu nhìn khi nghe thấy âm thanh của hổ trắng nhỏ. Lúc anh trông thấy vẻ nóng lòng muốn thử trong mắt cô, lòng dạ lập tức sáng ra.

“Ngao Ngao muốn đi cùng tôi cứu người à?”

Ơn giời, cuối cùng Người đẹp ốm yếu cũng hiểu ý của cô rồi!

Kiều Nghệ gật đầu lia lịa.

Thẩm Chi Hủ lại nhíu mày, nhưng cũng chỉ mấy giây, mi tâm đã giãn ra.

Mà thôi, dù sao có mình ở đây, hổ trắng nhỏ sẽ không bị thương, vừa khéo có thể xem xem dị năng của ẻm còn có ích lợi gì.

“Được, tôi dẫn em đi cùng.”

Kiều Nghệ vui vẻ vẫy vẫy đuôi.

“Grừ grừ...” Vậy chỉ cần dùng dị năng của tôi ngăn chặn đám zombie bên ngoài kia, như thế chúng ta có thể trở về biệt thự trang trại bình an rồi!

Kiều Nghệ dừng lại, lúng túng liếc nhìn dáng người cao mảnh khảnh của Người đẹp ốm yếu.

“Grừ grừ...” Tuy nhiên có lẽ phải làm khó anh khom người đi theo tôi rồi.

Nhưng mà Thẩm Chi Hủ lại ngẩng đầu nhìn một hồi: “Ngao Ngao à, tấm chắn của mi có thể nâng lên cao hơn được không?”

Kiều Nghệ ngạc nhiên. Sao Người đẹp ốm yếu biết chiều cao tấm chắn của cô chứ?

“Ngao Ngao ơi?” Thẩm Chi Hủ khó hiểu nhìn cô.

Kiều Nghệ hoàn hồn lại, trước tiên không xoắn xuýt tại sao Người đẹp ốm yếu lại biết chiều cao tấm chắn của mình, mà là nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của lời Người đẹp ốm yếu vừa nói.

Thử nâng chiều cao lên xem sao?

Kiều Nghệ vận dụng dị năng, trong lòng không ngừng nghĩ đến nâng cao lên, nâng cao lên. Nhưng cho dù thế nào, cô cũng không có cách nào thay đổi chiều cao của tấm chắn, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Grừ grừ...” Không được, tôi không làm được.

Tuy nói như vậy, nhưng tiềm thức của Kiều Nghệ lại cảm thấy chỉ là bây giờ cô không làm được, chứ không phải là hoàn toàn không làm được.

Có lẽ đợi cấp bậc dị năng của cô tăng lên, cô có thể thay đổi chiều cao hoặc chiều rộng của tấm chắn.

Kiều Nghệ hơi híp đôi mắt tròn xoe lại, rơi vào trầm tư.

Thẩm Chi Hủ không cảm nhận được chiều cao của tấm chắn thay đổi chút nào, thế nên anh hiểu hổ trắng nhỏ không có cách nào thay đổi nó, bèn xoa xoa đầu cô an ủi: “Không nâng lên được cũng không sao, như vậy đã rất khá rồi.”

Loading...