Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:41:08
Lượt xem: 279
Thẩm Chi Hủ giữ im lặng, không đồng ý cũng không từ chối.
Thật là lạnh lùng.
Cố Hựu Kỳ nở nụ cười lưu manh theo thói quen.
Cùng lúc đó, Trình Dao đến căn cứ Hoài Long thuyết phục hổ trắng lớn vào không gian không thành công, chỉ có thể kiên trì dẫn hổ trắng lớn làm đăng ký trong căn cứ Hoài Lang, dưới đủ loại ánh mắt của mọi người, nàng dẫn hổ trắng lớn chính thức tiến vào căn cứ Hoài Long.
"Đại Bạch, chúng ta về khu dân cư trước nhé?"
Hổ trắng lớn lắc đầu, cái mũi có hơi ướt át nhẹ nhàng ngửi ngửi mùi trong không khí, lúc ngửi thấy mùi hơi thở quen thuộc thoang thoảng, đôi mắt hổ long lanh có thần sáng lên, mở bốn chân cường tráng mạnh mẽ chạy về một phía.
Trình Dao cực kỳ sợ hãi, vội vàng đuổi theo.
"Đại Bạch! Mi làm gì đó? Mau dừng lại!"
Đây là căn cứ Hoài Long chứ không phải nơi hoang dã, sao cán bộ chấp pháp có thể cho phép một con động vật biến dị chạy điên cuồng ở trong căn cứ được chứ!
Trình Dao không dám nghĩ mới ngày đầu tiên tới căn cứ Hoài Long mà Đại Bạch đã gây ra vô số rắc rối, bèn phóng ra dị năng hệ mộc muốn trói chặt hổ trắng lớn lại.
Nhưng tốc độ của hổ trắng lớn thật sự quá nhanh, Trình Dao hoàn toàn không có cách nào khống chế được nó, cũng may nàng biết hổ trắng lớn đang chạy về phía khu giao dịch nhiệm vụ, nàng hít một hơi thật sâu và dùng hết sức lực chạy tới khu giao dịch nhiệm vụ.
"Grừ!"
"Grừ grừ!"
Tiếng hổ gầm trầm đục đột ngột vang lên trong khu giao dịch nhiệm vụ khiến người may mắn sống sót kinh hãi.
Thẩm Chi Hủ và Cố Hựu Kỳ cũng nghe thấy tiếng hổ gầm, đang thắc mắc từ khi nào lại có một con hổ khác đến căn cứ Hoài Long thì đã thấy hổ trắng nhỏ vốn đang ngoan ngoãn lúc này lại giãy giụa muốn nhảy ra khỏi n.g.ự.c của Thẩm Chi Hủ, kích động vung vẩy cái đuôi trắng như tuyết pha màu đen xám.
Mẹ!
Là tiếng gầm của mẹ!
Kiều Nghệ không thể nhận lầm tiếng của hổ mẹ được, chạy bước nhỏ về phía phát ra tiếng hổ gầm.
Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên đuổi theo.
"Ngao Ngao, em đi đâu đó?"
Nhưng anh chưa kịp đuổi mấy bước thì thấy một con hổ trắng lớn dài gần ba mét chạy đến, vững vàng đứng ở trước mặt hổ trắng nhỏ.
"Grừ grừ!" Mẹ! Mẹ! Đúng là mẹ rồi!
Kiều Nghệ nước mắt lưng tròng, nâng người lên ôm lấy cái đầu to của hổ mẹ.
Đôi mắt của hổ mẹ bị cơ thể của hổ trắng nhỏ che mất, cho nên không ai phát hiện đôi mắt của nó cũng đang ướt át.
Hổ mẹ hồi phục tâm trạng kích động khi tìm lại nhóc con, đẩy nhóc con còn đang ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u mình xuống, đầu lưỡi to dày chậm chạp l.i.ế.m láp bộ lông ngày càng óng ả của nhóc con một cách âu yếm.
Sau khi Thẩm Chi Hủ phát hiện vẻ ngoài của hổ trắng lớn và hổ trắng nhỏ rất giống nhau, quan hệ giữa cả hai lại rất là thân mật, anh lập tức hiểu ra gì đó, lẳng lặng ở một bên nhìn cảnh tượng mẹ con gặp lại nhau.
Hổ mẹ l.i.ế.m nhóc con của mình thế nào cũng không đủ, ngửi thấy mùi hương của thú hai chân lạ lẫm trên người nhóc con, nó tìm được chủ nhân của mùi hương đó, còn quan sát thú hai chân đó trông như thế nào, nhóc con ở phía trước vụng về l.i.ế.m lại, kéo sự chú ý của nó trở lại.
"Grừ grừ!" Mẹ! Con tìm được mẹ rồi! Còn tìm được mẹ thật rồi!
"Grừ grừ grừ!" Mẹ, con rất nhớ mẹ! Khoảng thời gian này mẹ sống có tốt không?
Kiều Nghệ chậm chạp nhớ tới lúc hổ mẹ được nữ chính nhặt được, bản thân đang bị thương nặng thì vội vàng dạo một vòng quanh hổ mẹ, không phát hiện trên người nó có vết thương nào nổi bật mới lén lút thở phào nhẹ nhõm.
"Grừ grừ grừ." Mẹ, vết thương của mẹ khỏi rồi hả?
"Grừ grừ grừ!" Thật là quá tốt rồi! Con biết mẹ sẽ khỏe mà!
Nghe tiếng grừ grừ đã lâu không được nghe của nhóc con, hổ mẹ bỗng cảm giác hoài niệm, giơ bàn chân to lớn lên kéo hổ con vào người, đầu lưỡi to dày tiếp tục l.i.ế.m cái đầu nhỏ xồm xoàm của cô.
"Thật là ấm áp."
Cố Hựu Kỳ đứng ở bên cạnh Thẩm Chi Hủ, không khỏi cảm khái một tiếng.
Khóe mắt Thẩm Chi Hủ quét qua Cố Hựu Kỳ nhưng không hề nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-81.html.]
Lúc này Trình Dao cũng chạy tới, thấy Đại Bạch không làm người khác bị thương, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không nhịn được oán trách một câu: "Đại Bạch, đây là căn cứ không thể chạy lung tung được!"
Nhưng mà hổ mẹ cũng không thèm nhìn Trình Dao, càng không thèm để ý tới lời phàn nàn của nàng, tất cả tâm trí của nó đều ở trên người nhóc con, hết sức chuyên tâm l.i.ế.m lông của nhóc con.
Lúc này, ánh mắt của Thẩm Chi Hủ rơi lên người của Trình Dao, nhớ tới cô gái mà hổ trắng nhỏ muốn tìm, có lẽ chính là người trước mắt này nhỉ?
Anh mơ hồ đánh giá Trình Dao, sâu trong ký ức cũng hiện lên một vài mẩu chuyện.
Ồ, cô gái này không phải là bạn gái bên cạnh đồ đần kia sao?
nh mắt Thẩm Chi Hủ lại một lần nữa trở lại trên người một lớn một nhỏ hổ, ánh mắt sắc bén sâu thẳm.
Cô gái này ở kiếp trước cũng đi với một con hổ trắng lớn, hẳn là con hổ trắng lớn này, nhưng ở kiếp trước hổ trắng lớn này lại không có kết quả tốt đẹp, bị người của viện nghiên cứu bày mưu tính kế, bắt tới làm thí nghiệm.
Về sau, người của viện nghiên cứu còn đổ tội lên đầu của mình, dẫn tới đôi tình nhân ngu xuẩn này đòi đánh đòi g.i.ế.c với mình.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên mấy phần mỉa mai, nhưng sắc mặt hơi cứng lại khi nghĩ đến điều gì đó.
Ở kiếp trước, bên cạnh cô gái ngu xuẩn này chỉ có hổ trắng lớn chứ không có hổ trắng nhỏ, đây là vì sao?
Nghĩ đến ở kiếp trước hổ trắng nhỏ có thể đã c.h.ế.t ở đâu đó mà anh không biết, trong lòng Thẩm Chi Hủ trùng xuống.
Cũng vào lúc này Trình Dao phát hiện hổ trắng nhỏ ở trước người Đại Bạch, bỗng dưng hơi sửng sốt.
"Đại Bạch, đây là...?"
Căn cứ Hoài Long có một con hổ trắng nhỏ từ khi nào vậy? Sao lại thân thiết với Đại Bạch như thế?
Đầu Trình Dao ong ong, những suy nghĩ phức tạp quay cuồng, nàng lại không nắm bắt được điều gì.
Nghe thấy giọng nói của Trình Dao, Kiều Nghệ lén lút dò xét nàng.
Cô gái trước mắt mặc một bộ quần áo chiến đấu làm nổi bật vóc dáng xinh đẹp, mái tóc hơi rối cũng không che giấu được khuôn mặt thanh tú của nàng, là một chị gái xinh đẹp.
Đây chính là nữ chính đúng không? Xinh đẹp quá.
Nhưng sao cô không cảm nhận được khí chất vương giả nhỉ?
Kiều Nghệ hoang mang trừng mắt nhìn.
Trình Dao thấy Đại Bạch không để ý tới nàng, bèn không nhịn được tiến lên một bước: "Đại Bạch, mi biết hổ con này hả?"
Đại Bạch chưa kịp phản ứng thì Cố Hựu Kỳ đã cười trước.
"Cô gái này, chẳng lẽ cô không nhìn ra đây là mẹ con gặp lại nhau sao?"
Mẹ con?
Không, không thể nào!
Ở kiếp trước Đại Bạch hoàn toàn không có con!
Trình Dao không tin, thề thốt phủ nhận: "Sao có thể chứ?!"
"Sao lại không thể?" Lần này là Thẩm Chi Hủ hỏi lại.
Trình Dao sửng sốt, nàng cũng không thể nói kiếp trước không có chuyện như vậy phải không? Hổ mẹ nghe thấy mấy thú hai chân tranh luận, lười biếng liếc mắt nhìn bọn họ, cuối cùng ném cho Trình Dao một ánh mắt ghét bỏ.
Trình Dao bắt được, có hơi tổn thương mím môi.
Cũng vì Thẩm Chi Hủ mở miệng nên Kiều Nghệ mới nhớ tới gì đó, cắn lông trước n.g.ự.c hổ mẹ, để nó đi cùng mình.
Cứ như vậy, Kiều Nghệ dẫn hổ mẹ tới trước mặt Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ grừ." Mẹ, đây là Người đẹp ốm yếu! Khoảng thời gian mẹ không ở đây đều là anh ấy chăm sóc con!
"Grừ grừ grừ." Người đẹp ốm yếu là một con người rất tốt!
Hổ mẹ không hiểu nhóc con đang kêu vớ vẩn cái gì, mắt sáng như đuốc đánh giá thú hai chân này.
Trên người anh đầy mùi của nhóc con, hơn nữa nhóc con rõ ràng được anh ta nuôi rất tốt, điều này khiến hổ mẹ tiêu tan sự phẫn nộ khi nhóc con bị bắt đi.