Xuyên Sách, Tôi Thành Thái Tử Phi, Bạn Thân Là Thái Giám - Chương 7-8
Cập nhật lúc: 2024-08-30 10:20:31
Lượt xem: 2,525
7
Vị cao tăng đó quả thật là người đắc đạo. Nhớ lại cảnh tượng cứu ông ta trong đại dịch, ông ta chắp tay nói với tôi: "A Di Đà Phật, nữ thí chủ chỉ là một linh hồn lạc vào thế giới này, không thuộc về nơi đây."
Tôi trong lòng chấn động, vội vàng hỏi đại sư, có cách nào để tôi trở về thế giới ban đầu hay không.
Ông ta đưa cho tôi hai túi gấm, mỗi túi đều đựng một lá bùa bí ẩn: "Ta cảm nhận được còn một linh hồn khác đến cùng cô, hai túi gấm này đưa cho các cô, hiện tại thời cơ chưa đến, thời cơ đến, nữ thí chủ tự nhiên có thể quay về."
Chính những lời này của đại sư, khiến tôi tin chắc rằng Uyển Ngôn cũng xuyên không đến cùng tôi.
Mò kim đáy bể, cuối cùng tôi phát hiện ra cô ấy lại xuyên vào thái giám.
Trong kế hoạch bỏ trốn, tôi đã cân nhắc đến rủi ro chôn cất ở hoàng lăng sẽ khó bỏ trốn, vì vậy đã tìm đại sư giúp đỡ. Cao tăng hỏi tôi sau này sẽ đi đâu?
Tôi và Tiêu Trung Hiền mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt lấp lánh tia sáng hy vọng: "Đi đến nơi tự do!"
Sau khi tạm biệt cao tăng, tôi và Tiêu Trung Hiền cải trang, nhanh chóng rời khỏi kinh thành.
Chúng tôi đổi vàng bạc châu báu thành ngân phiếu nhỏ gọn, cầm theo bên mình, khi cần có thể tuỳ ý lấy ra sử dụng.
Tuy nhiên, tôi vẫn không yên tâm, chôn phần lớn tài sản ở nơi núi sâu rừng thẳm, đề phòng bất trắc. Có tiền đi khắp thiên hạ, đây là chân lý bất biến từ xưa đến nay. Chỉ cần có tiền, dù là ở thời cổ đại, cũng có thể sống sung sướng.
Chúng tôi du ngoạn khắp non sông đất nước, còn đi một chuyến đến Tây Vực và Bắc Cương.
Chơi sáu năm, mới từ Bắc Cương trở về Trung Nguyên, lúc này tiền của chúng tôi cũng gần hết.
Uyển Ngôn nhớ đến số vàng chúng tôi chôn ở núi sâu ngoại ô kinh thành.
Tiêu xài hoang phí quen rồi, cảm giác không có tiền thật khó chịu.
Tôi bàn bạc với cô ấy, lấy hết vàng bạc, tìm một nơi Giang Nam thủy tú an cư lạc nghiệp.
Tôi phụ trách khám bệnh kiếm tiền, cô ấy phụ trách nằm chơi xài tiền. Tôi cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ấy: "Khoan đã, tại sao cậu có thể nằm chơi?"
Uyển Ngôn uất ức kéo tay tôi lắc lư: "Tớ đã thảm như vậy rồi, xuyên vào thái giám, cậu nhẫn tâm để tớ đi làm trâu làm ngựa nữa sao? Bạn tốt chẳng phải là để bao nuôi tớ sao?"
"Được rồi, cậu là đàn ông đấy! Có thể đừng bĩu môi làm nũng không, tớ thấy ghê quá."
Chúng tôi lại cải trang, đến gần kinh thành, tìm kiếm rất lâu theo bản đồ, cuối cùng cũng tìm thấy nơi chôn vàng.
Vì vàng quá nhiều, chúng tôi vận chuyển mất mấy ngày mới xong.
Lúc sắp đi, tôi đột nhiên nhớ ra: "Mộ của tớ hình như ở gần đây?"
"Đúng rồi, gỗ hoàng đàn, còn có đồ tùy táng, chúng ta cũng có thể mang đi luôn." Uyển Ngôn vỗ đầu.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Thôi, thôi, đừng rước thêm phiền phức."
Tôi và cô ấy lén lút rời khỏi kinh thành. Chúng tôi chọn Qua Châu để dừng chân, mua một căn nhà nhỏ một cách kín đáo.
Buổi tối, cô ấy nhất quyết kéo tôi đi tìm "thỏ":
"Thời cổ đại có điểm này tốt, chúng ta có thể công khai tìm thú vui. Trải nghiệm niềm vui của đàn ông!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-toi-thanh-thai-tu-phi-ban-than-la-thai-giam/chuong-7-8.html.]
"Chị em, cậu thật sung sức."
"Cậu không đi?"
"Mở mang tầm mắt cũng được."
Đến Thúy Hoa Quán, bạn thân hào phóng vung tiền, một hơi gọi mười tám chàng "thỏ", béo gầy cao thấp, tùy chúng tôi lựa chọn. Có vài chàng "thỏ" trông cũng ưa nhìn, nhưng đa số đều son phấn lòe loẹt, tôi không thích lắm.
"Thỏ" biết có đại gia đến, đua nhau thi triển tài nghệ, khiến tôi có cảm giác như đang tuyển phi.
Phải nói rằng niềm vui của đàn ông là thật sự sung sướng!
"Ta có giọng hát hay, đại gia muốn nghe gì ta cũng có thể hát."
Uyển Ngôn vỗ tay nói: "Vậy hát một bài 'Cánh đồng hy vọng' đi, phải hát thật hào hứng nhé."
Tôi bịt miệng cô ấy: "Cậu say rồi."
Một chàng "thỏ" uốn éo vòng eo nhảy cho chúng tôi xem, nhưng tôi đã quen xem vũ đạo trong cung, không thấy kinh diễm lắm, còn có người biết ảo thuật, biết uống rượu...
Đang thấy chán, lại một chàng "thỏ" khác vén áo lên: "Đại gia, ta có cơ bụng, muốn sờ không?"
"Cái này hay! Cái này hay!" Uyển Ngôn vui vẻ sờ soạng một cái, lại kéo tay tôi đặt lên cơ bụng.
Chúng tôi đang cười đùa, cửa bị phá tung.
Uyển Ngôn véo eo tôi một cái: "Chị em tốt, tớ say rồi sao? Sao tớ lại thấy Tống Cảnh Ngộ?"
Tôi nhìn thấy một hàng binh lính ngay ngắn chỉnh tề bên ngoài cửa và Tống Cảnh Ngộ mặt mày tái mét đứng ở cửa, nổi da gà khắp người.
Mười tám chàng "thỏ" lăn lộn bỏ chạy, trong phòng chỉ còn lại tôi và Uyển Ngôn.
Tống Cảnh Ngộ từng bước tiến về phía chúng tôi, mắt hắn dần đỏ lên.
Hắn kéo tôi dậy, giọng nói đầy phẫn nộ và thất vọng: "Tốt lắm, tốt lắm, trốn ở đây, chơi vui vẻ lắm!"
"Chàng bình tĩnh lại, nghe ta giải thích."
"Tố Tố, nàng giả c.h.ế.t là để ở bên tên thái giám c.h.ế.t tiệt này sao?"
Không phải, hắn hình như hiểu nhầm rồi!
Hắn quát lớn: "Người đâu, bắt tên thái giám này cho trẫm, giam vào đại lao."
Bạn thân tỉnh rượu ngay lập tức, nhảy dựng lên hét ầm ĩ.
Binh lính nhanh chóng khống chế cô ấy, tôi vội vàng hét lên: "Các ngươi không được động vào người đó!"
Tống Cảnh Ngộ nắm lấy cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào hắn, trong mắt hắn tràn đầy đau khổ: "Nàng yêu tên thái giám này đến vậy sao?! Yêu đến mức không cần phu quân nữa?"
Tôi nuốt nước miếng, gượng cười: "Nói ra chàng có thể không tin, nhưng người đó là nữ..."
Tống Cảnh Ngộ quấn áo choàng, vác tôi ra khỏi Thúy Hoa Quán.