XUYÊN THÀNH CHỊ GÁI NỮ CHÍNH TRUYỆN XXX - 3
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:01:49
Lượt xem: 965
5
Phó Thừa Hàn giống như trong cốt truyện ban đầu, đã thích Kiều Vi Vi. Anh ta lấy lý do vết thương chưa lành để ở lại nhà chúng tôi, phát triển mối quan hệ với cô ta.
Mà không biết việc Kiều Vi Vi mang một người đàn ông về nhà đã truyền đến tai vài nam chính khác từ lúc nào.
Trong lòng bọn họ cảnh giác, ba ngày hai bữa lại chạy đến nhà tôi, liên tục diễn ra những cảnh hỗn loạn.
Cách thể hiện sự ghen tuông của những nam chính này, đương nhiên là í í với nữ chính.
Tôi: …
Nhà này không ở cũng được!
Nhưng bây giờ đang trong kỳ nghỉ, tôi không có nơi nào khác để đi.
Trừ khi dọn ra ngoài.
Nhưng dọn ra ngoài cũng cần tiền, tôi không có nhiều tiết kiệm.
Vì vậy, bây giờ tôi rất cần kiếm tiền.
Tôi nghe từ một anh khóa trên về một công việc gia sư, các điều kiện tuyển dụng đều phù hợp với tôi.
Một tiếng 500 tệ, điều kiện rất tốt.
Tôi không nói nhiều lập tức đi phỏng vấn.
Khi tôi đến địa điểm phỏng vấn, nhìn thấy ngôi biệt thự lớn trước mắt, cảm thấy choáng váng.
Quản gia tiếp đón tôi, hỏi một chút về tình hình cơ bản của tôi, rồi thông báo tôi đã phỏng vấn thành công.
Quản gia giới thiệu cho tôi tình hình cơ bản của gia đình này, ông chủ và bà chủ đều rất bận, không thường về nhà.
Trong nhà chỉ có một cặp anh em, cậu chủ lớn đã học đại học. Còn tôi sẽ dạy kèm cho cậu chủ nhỏ mười hai tuổi.
Cậu chủ nhỏ Tống Trạch đang học lớp 6 trung học, thường xuyên nghỉ học vì sức khỏe không tốt, nên cần một gia sư dạy kèm ở nhà.
Tống Trạch rất dễ gần, tiết học đầu tiên tôi dạy cho cậu bé cũng khá vui vẻ.
Khi tôi vừa dạy xong chuẩn bị rời đi, tiếng bước chân lộc cộc vang lên từ cầu thang xoắn.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy người đi xuống là ai thì ánh mắt tôi ngẩn ra.
Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ lụa đen rộng thùng thình trước mặt chính là cậu thanh niên trên xe buýt trong buổi teambuilding.
Tôi vẫn còn nhớ rõ những gì anh đã nói, lúc đó còn cảm thán tại sao cùng trường mà không thường thấy anh, không ngờ giờ lại gặp ở đây.
Tống Trạch gọi cậu thanh niên là anh.
Hóa ra anh chính là cậu chủ lớn trong gia đình này.
Khi cậu thanh niên nâng mí mắt nhìn thấy tôi, lông mày cũng hơi nhướn lên.
“Là cậu à.” Anh cũng nhận ra tôi.
“Thật trùng hợp.” Tôi đáp.
Chúng tôi chào hỏi nhau, giới thiệu một chút về bản thân.
Khi anh nghe tên tôi là Kiều Đại Lệ, dường như khóe miệng nhếch lên.
Tôi: Tôi thấy cậu đang cười nhạo rồi, khỏi giả vờ.
“Tôi tên là Tống Thời Thanh.” Giọng nói của cậu thiếu niên rất dễ nghe, như hương bạc hà tươi mát.
Và sự chú ý của tôi hoàn toàn dồn vào cái tên của anh.
Tống Thời Thanh?!
Là Tống Thời Thanh, nhân vật phản diện trong cuốn sách?
Khi kết hợp với ngoại hình và gia cảnh của anh, không phải là trùng tên thì chính xác là anh rồi.
Nhưng mà, theo cốt truyện, không phải Tống Thời Thanh nên đi tranh giành nữ chính với mấy nam chính, yêu nữ chính mà không có được rồi bắt đầu hắc hóa sao? Tại sao anh lại ở đây?
Cuối cùng tôi nhớ ra lý do tại sao luôn cảm thấy cốt truyện thiếu điều gì đó.
Giờ tôi đã biết, là vì nhân vật phản diện Tống Thời Thanh không xuất hiện bên cạnh Kiều Vi Vi theo đúng cốt truyện!
Lần duy nhất anh xuất hiện là trên chiếc xe buýt trong buổi teambuilding lần trước. Theo những câu nói sắc bén mà Tống Thời Thanh đã nói, dường như anh không thích nữ chính, mà nữ chính cũng không biết anh.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Cốt truyện hoàn toàn lệch lạc!
Có lẽ vì tôi quá ngạc nhiên, Tống Thời Thanh nhìn thấy biểu cảm đa dạng trên mặt tôi, ánh mắt hơi thay đổi, hỏi: “Nghe thấy tên tôi mà ngạc nhiên đến vậy sao?”
“Không, chỉ là lâu nay nghe danh tiếng của cậu ở trường, không ngờ lại là cậu.” Tôi mở to mắt nói dối.
Tống Thời Thanh đáp: “Tôi học cùng lớp với cậu.”
Tôi: …
Trong thời gian làm gia sư tại nhà họ Tống, tôi cũng lén lút quan sát Tống Thời Thanh.
Tôi nhận ra Tống Thời Thanh hoàn toàn không giống như hình ảnh nhân vật phản diện trong cốt truyện.
Khi tôi giảng bài cho Tống Trạch, đôi khi Tống Thời Thanh sẽ nằm trên sô pha trong phòng khách không xa đó, chơi game. Tay cầm trò chơi của anh trắng bệch với những khớp xương rõ nét, cả người lười biếng đến cực điểm.
Thỉnh thoảng chúng tôi thân thiết sẽ trò chuyện vài câu, Tống Thời Thanh trước mặt tôi không có vẻ độc miệng như lần trên xe buýt, mà ngược lại rất lịch sự.
Càng nhìn tôi càng cảm thấy anh không liên quan gì đến nhân vật phản diện, chỉ là một sinh viên đại học có ngoại hình đẹp và gia thế tốt.
Thời gian làm gia sư tại nhà họ Tống trôi qua rất nhanh, mỗi buổi tôi dạy Tống Trạch hai giờ, tôi đều dốc sức dạy cho cậu bé. Nếu không thì tôi không yên lòng mà cầm mức thù lao cao như vậy.
Ngoài thời gian làm gia sư, tôi cũng đang ôn thi. Với nền tảng học luật trước khi xuyên sách của tôi, việc ôn thi cũng không khó khăn.
Cuối cùng Phó Thừa Hàn cũng không còn ở lì nhà tôi nữa, điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ tôi đã thành công trong việc bỏ qua tránh được cốt truyện của nam phụ 4, tôi cũng sẽ không rơi vào kết cục thảm thương như nguyên chủ.
Khi tôi cảm thấy mọi thứ đang đi vào quỹ đạo thì Phó Thừa Hàn đột nhiên đến tìm tôi.
6
“Kiều Đại Lệ, tôi hy vọng cô có thể giải thích cho tôi tình huống này.”
Tôi như thường lệ đi trên đường về nhà sau khi dạy xong ở nhà họ Tống, đột nhiên bị một người đàn ông cao lớn chặn lại trong ngõ.
Người này chính là Phó Thừa Hàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-chi-gai-nu-chinh-truyen-xxx/3.html.]
Chỉ thấy Phó Thừa Hàn cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại phát một đoạn video, chính là đoạn ghi hình từ camera giám sát ở con phố gần đó vào ngày cậu ta hôn mê.
Video cho thấy rõ ràng, khi đó tôi đang hát đi ngang qua con ngõ, ban đầu không biểu cảm đi ra ngoài, nhưng không biết tại sao bước chân dừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười bí hiểm, rồi quay đầu trở lại.
Khi ra ngoài lần nữa, trông tôi rất sảng khoái.
Sau khi xem đoạn video này, lòng tôi chùng xuống.
Xong rồi.
Lúc ấy tôi đã cố ý quan sát xem trong con hẻm đó có camera giám sát không, không ngờ Phó Thừa Hàn đã điều tra camera ở các con phố lân cận. Mặc dù không quay được cảnh tôi đánh người, nhưng đã ghi lại được hình ảnh tôi đi qua đó.
Tôi muốn biện minh, nhưng bị Phó Thừa Hàn cắt ngang.
"Trong khoảng thời gian này, chỉ có mình cô đi qua đó. Sau đó tôi đã được Vi Vi cứu đi, vậy những vết thương trên người tôi là do ai gây ra?"
Ánh mắt của Phó Thừa Hàn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tôi, giọng nói của anh ta lạnh như băng, còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Vì vậy, Phó Thừa Hàn đã cố tình đi kiểm tra camera. Vừa nhìn thấy hình bóng quen thuộc, anh ta biết rằng hôm đó mình không phải mơ, người phụ nữ đáng ghét đã đánh anh ta chính là Kiều Đại Lệ.
Mặc dù vết thương trên người Phó Thừa Hàn đã khỏi, nhưng chỉ cần nghĩ lại vẫn khiến anh ta cảm thấy đau âm ỉ.
ĐM, đau vãi.
Nhìn thân hình cô gầy gò giống như Vi Vi, sao lại có sức lớn đến vậy?
"Vết thương? Vết thương gì?" Tôi kiên quyết giả ngu: "Tôi chỉ đi qua mà thôi, huống chi tôi là một cô gái yếu đuối, sao có thể đánh anh được?"
Tôi chớp chớp đôi mắt to, nhìn Phó Thừa Hàn với vẻ chân thành khiến anh ta cũng có một chút nghi ngờ về bản thân.
Nhưng không phải là người dễ bị lừa, bàn tay to lớn của anh ta siết chặt cổ tay tôi, khiến tôi cảm thấy đau nhức.
Anh ta cười lạnh: "Không cần phải ba hoa chích chòe với tôi, đưa cô về để hỏi cho rõ ra lẽ là được."
Nói xong, Phó Thừa Hàn kéo tôi về phía chiếc xe hơi đen bên cạnh.
Tôi nhớ lại những gì nhân vật chính trong cốt truyện đã trải qua, mặt tôi trắng bệch, lòng bồn chồn hỗn loạn.
Tôi biết rõ thủ đoạn của Phó Thừa Hàn, nếu hôm nay tôi rơi vào tay anh ta, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tôi nhanh chóng suy nghĩ, tìm cách thoát thân.
Tôi nhìn Phó Thừa Hàn, trong lòng tính toán xem từ góc độ nào thì có thể ném anh ta qua vai cho hợp lý.
Khi tôi thấy mình ngày càng gần chiếc xe, sắp bị Phó Thừa Hàn kéo vào bên trong.
Bỗng từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc và trong trẻo.
“Cậu Phó, đêm khuya thế này định đưa gia sư của nhà tôi đi đâu vậy?"
Tôi quay lại nhìn, không biết Tống Thời Thanh đã đứng trong bóng tối phía sau từ lúc nào. Dáng người anh gầy gò, vẻ mặt vẫn lười biếng như mọi khi, đôi mắt màu mực lặng lẽ nhìn chúng tôi.
"Sao cậu lại ở đây?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Tống Thời Thanh nhún vai: "Tối không có việc gì làm, ra ngoài đi dạo, tình cờ đi đến đây."
Tôi im lặng một lúc.
Tôi nhớ hình như nơi này cách nhà họ Tống khá xa, khoảng hai cây số.
Đi dạo mà cũng đi xa quá ha.
Có vẻ như Phó Thừa Hàn biết Tống Thời Thanh, sắc mặt anh ta thay đổi: "Cậu cả Tống, tôi khuyên anh đừng can thiệp vào chuyện này, không liên quan đến anh!"
Nghe vậy, Tống Thời Thanh tiến thêm vài bước, đứng bên cạnh tôi, không biết từ lúc nào đã nắm chặt cổ tay bên kia của tôi.
Đầu ngón tay anh hơi lạnh, cảm giác lạnh lẽo thấm vào da tôi, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu.
"Kiều Đại Lệ là gia sư mà nhà tôi thuê, nếu cô ấy gặp chuyện gì ngày mai không thể dạy học cho em trai tôi, thì đương nhiên là có liên quan đến tôi." Tống Thời Thanh trả lời một cách bình thản.
Mỗi người họ kéo một bên cổ tay tôi, tôi bị họ kéo qua kéo lại, như cánh hoa bay trong gió.
Hóa ra đây chính là cảm giác của nữ chính khi bị đủ loại đàn ông tranh giành sao?
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Tôi như lợn rừng không ăn được cám mịn, thật sự không có phúc để hưởng thụ.
Cuộc giằng co này, cuối cùng vẫn là Tống Thời Thanh chiếm ưu thế.
Không biết sao, Phó Thừa Hàn hình như có chút kiêng dè anh.
“Anh bảo vệ được cô ta một lúc, tôi không tin có thể bảo vệ cô ta cả đời!” Phó Thừa Hàn chằm chằm nhìn chúng tôi một cái, rồi lái xe rời đi.
“Tôi đưa cậu về nhà nhé.” Tống Thời Thanh đề nghị.
Sau những chuyện vừa rồi, tôi cảm thấy lo lắng, không từ chối.
Trên đường, tôi tò mò hỏi Tống Thời Thanh: "Cậu có quen Phó Thừa Hàn không?”
“Quen.” Tống Thời Thanh trả lời ngắn gọn.
Anh không nói thêm gì, tôi cũng không hỏi thêm.
Mặc dù cốt truyện của anh đã đi lệch, nhưng một người có thể trở thành phản diện chắc chắn phải có bản lĩnh riêng.
Tống Thời Thanh không chỉ đưa tôi về nhà một lần.
Sau đó, mỗi ngày sau khi tôi dạy học cho Tống Trạch xong, Tống Thời Thanh luôn bỏ trò chơi hoặc việc khác xuống, hoặc là lái xe đưa tôi về, hoặc là thong thả đi theo sau tôi.
Tôi cảm thấy ngại: "Thực ra cậu không cần phải đưa tôi về đâu.”
Tống Thời Thanh chỉ bình thản đáp: "Tiểu Trạch rất thích cô gia sư này, nếu cậu gặp chuyện gì, nó sẽ buồn lắm.”
Tôi không từ chối nữa.
Có lẽ nhờ có Tống Thời Thanh, Phó Thừa Hàn không còn tìm tôi nữa.
Tống Thời Thanh đưa tôi về đều dừng ở dưới chung cư, đã bị Kiều Vi Vi bắt gặp vài lần.
Một lần tôi trở về như thường lệ, Kiều Vi Vi không nhịn được đến tìm tôi: "Chị ơi, sao ngày nào anh ta cũng đưa chị về nhà thế? Hai người có quan hệ gì vậy?”
Giọng điệu của cô ta mang hơi hướm chất vấn, như thể tôi đã làm điều gì không thể chấp nhận.
“Có vẻ như em không có tư cách hỏi chị những câu hỏi như vậy đâu ha?” Tôi nhìn vết đỏ trên cổ cô ta, nhẹ nhàng nói.
Mặt Kiều Vi Vi tái xanh.