Xuyên Thành Con Gái Của Phản Diện - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-18 12:41:23
Lượt xem: 360
Nhân vật như Thẩm Cẩm vừa trở về kinh, tất cả những kẻ đang manh nha ý đồ đều im hơi lặng tiếng.
Năm năm trước đã có lời đồn, ngoại trừ Thẩm Cẩm, nhà họ Thẩm chẳng qua chỉ là lũ ô hợp. Nói vậy quả thật khó nghe, nhưng lại chính xác.
Thẩm Vọng dạo gần đây không biết đang bận chuyện gì, có thể nhìn ra tâm trạng hắn nặng trĩu. Lần thứ ba hắn đi trước mặt ta, ta dừng bước. Thẩm Vọng lập tức quỳ xuống xin ta thứ tội.
Hắn có đôi lông mày rất đẹp, ta mơ hồ nhớ, lúc trước hắn sở hữu đôi mắt trong sáng biết bao. Không biết từ lúc nào, ánh mắt ấy lại luôn nhuốm màu u buồn.
Ta lại nhớ đến chuyện trước kia, rất nhiều năm về trước, ta từng hỏi Thẩm Vọng:
"Ta sinh ra đã bị gắn mác phản diện, con đường ta đi, nhất định sẽ rất gian nan."
Thiếu niên Thẩm Vọng nhìn ta, nghiêm túc nói:
"Cho dù có gian nan đến đâu, ta cũng sẽ ở bên cạnh tiểu thư, mãi mãi."
Từng câu từng chữ, giống như đang thề nguyền.
Có lẽ trên thế gian này chẳng có gì là mãi mãi.
Ta hỏi hắn: "Ngươi đã nhận được tin tức gì sao, ở đây sẽ có người ám sát ta?"
Thẩm Vọng có chút mơ màng, sau đó liền trở nên căng thẳng.
"Ta sẽ bảo vệ tiểu thư rời khỏi đây!"
Ta mỉm cười, lắc đầu: "Không cần đâu."
Chưa để Thẩm Vọng kịp hoàn hồn, từ trong bóng tối, vô số mũi tên bay đến. Hắn trợn to hai mắt, chậm rãi gục xuống, cho đến lúc c.h.ế.t vẫn mang vẻ mặt không thể tin được.
Vạn tiễn xuyên tâm.
Ta phủi phủi tay áo, cúi người mò từ trong n.g.ự.c hắn ra một tờ giấy. Trên đó ghi chép rất chi tiết mọi hành động của Thẩm Cẩm mấy ngày nay.
Giữa ban ngày ban mặt, lại xảy ra chuyện đẫm m.á.u như vậy, người qua đường tất nhiên là hoảng sợ bỏ chạy. Chỉ trong chốc lát, cả con phố đã vắng tanh.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Có người vừa cười khẽ vừa bước đến.
"Muội muội tốt của ta, thật sự là khiến ta phải nhìn nhận lại đấy."
Ta gật đầu: "Đều không bằng tỷ tỷ."
Thẩm Cẩm không để bụng: "Ta không thể nào chịu đựng được việc có một kẻ phản bội ở bên cạnh mình lâu như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-con-gai-cua-phan-dien/chuong-8.html.]
Nàng cầm lấy tờ giấy trong tay ta, nheo mắt lại.
"Mấy năm rồi?"
"Bốn năm trước, vào dịp Tết Nguyên Tiêu, phụ thân đã có ý định soán ngôi. Nửa đêm hôm đó Thẩm Vọng đã lẻn ra ngoài nửa canh giờ."
Đi gặp Tống Úc Thư, sau đó, trở thành nội ứng của hắn ta.
Thấy ta đối đáp trôi chảy, Thẩm Cẩm rất hài lòng. Nàng nghiêng người: "Nếu ta không trở về kinh, chẳng lẽ muội định tiếp tục giả nai, nuôi dưỡng kẻ phản bội này sao?"
Có lẽ là có một chút tiếc nuối.
Nhưng mà, ta cười đến híp cả mắt.
"Sẽ tiếp tục giữ lại, đợi tỷ tỷ trở về, xem như là một món quà."
Một món quà để bày tỏ lòng trung thành.
Nụ cười của Thẩm Cẩm tắt ngúm.
Tinh Lan
Từ lúc nàng ấy bốn tuổi đã rời khỏi kinh thành, sống cùng bà nội, ta đã có chút nghi ngờ. Hơn nữa nàng ấy lại đẩy nhanh tiến độ cốt truyện sớm hơn nguyên tác vài năm, có lẽ cũng là trùng hợp. Nhưng sau đó, ta phát hiện ra v.ú nuôi từ nhỏ chăm sóc ta vậy mà lại là người của Thẩm Cẩm, ta liền chắc chắn.
Thẩm Cẩm là trọng sinh.
Mặc dù nàng không ở kinh thành, nhưng chuyện gì xảy ra ở đây nàng đều rõ như lòng bàn tay. Ngay cả ta, có lẽ nàng ấy cũng đã sớm nhận ra điều gì đó khác thường.
Trước khi về kinh, có lẽ Thẩm Cẩm vẫn còn nghi ngờ, do dự không biết xử lý thế nào với ta, người muội muội đã hại c.h.ế.t nàng ở kiếp trước. Nhưng bây giờ, cái c.h.ế.t của Thẩm Vọng chính là hành động bày tỏ lòng trung thành rõ ràng nhất của ta.
Thẩm Cẩm mỉm cười.
7
"Chẳng lẽ muội không có chút thương xót nào sao!
Thẩm Vân! Ta còn tưởng rằng muội có thể quay đầu là bờ, nhưng bây giờ xem ra, là ta đã nghĩ nhiều rồi."
Tống Úc Thư càng nói càng kích động, c.h.ế.t một Thẩm Vọng, hình như hắn còn tức giận hơn cả ta.
Ta chống cằm, ra hiệu cho hắn tiếp tục.
Tống Úc Thư liền tiếp tục nói.
"Chẳng lẽ cái c.h.ế.t của Thẩm Vọng vẫn chưa đủ để thức tỉnh lương tri của muội sao! Hắn vì cứu muội, vì muốn muội không tiếp tục sai lầm. Không ngờ rằng muội lại ra tay độc ác như vậy!