XUYÊN THÀNH HOÀNG HẬU KHÔNG MUỐN SỐNG - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-02 20:17:26
Lượt xem: 5,670
"Nếu mẫu hậu không tỉnh lại, trẫm sẽ chôn sống các ngươi theo!"
Vốn định giả ngất thêm chút nữa, nghe thấy lời nói độc ác, ta lập tức mở mắt, cả phòng im phăng phắc, sợ thở mạnh cũng chọc giận tân hoàng.
Khuôn mặt tuấn tú gần kề, thấy ta tỉnh lại, mắt hắn sáng lên vui mừng: "Mẫu hậu cảm thấy thế nào?"
Ngươi là ai, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể gọi bậy mẫu thân! Ta giả vờ ngơ ngác nhìn hắn: "Ngươi là ai?"
"Ta là Sùng nhi!" Tiểu hoàng đế sốt ruột nắm lấy vai ta.
Sùng nhi... Nghe quen quen.
"Hoàng hậu có nghĩ đến Sùng nhi không?" Tiếng tiên hoàng vang lên trong tai ta như lời thì thầm của ác quỷ.
Hoàng đế thứ ba của triều Linh, tên Triệu Sùng, tự Thừa Trạch.
"Là Sùng nhi à." Ta lặp lại cứng nhắc. Hóa ra Sùng nhi không phải đứa con c.h.ế.t non, nguyên chủ còn có đứa con lớn như vậy sao?!
Do ta - thái hậu, bất tỉnh vào thời điểm quan trọng, lễ đăng cơ hoãn lại ba ngày.
Ta lặng lẽ ngồi cạnh "con trai", mặt không cảm xúc nghe thái giám đọc thánh chỉ, ca ngợi tiên hoàng.
"Truy phong tiên hoàng Triệu Doãn Huyền làm Minh Đức Đế, tôn quý hoàng hậu Lý thị làm Vĩnh Thịnh Thái Hậu..."
"Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Mọi việc đã xong, ta nghĩ đã đến lúc mở miệng: "Nay Thừa Trạch đế bình an trở về, ai gia cũng yên tâm đi theo tiên hoàng."
Tiểu hoàng đế trợn to mắt nhìn ta: "Mẫu hậu, người nói gì?"
Ta không nỡ đối diện, quay mặt đi: "Ý ta đã quyết."
Tiểu hoàng đế đứng bật dậy: "Tại sao? Có phải các đại thần ép người không?"
"Không phải..."
"Người đâu, giam hết người trong điện vào ngục, chờ ngày xử trảm." Tiểu hoàng đế vung tay, ta dường như ngửi thấy mùi m.á.u tanh của ngục giam.
"Hoàng thượng nguôi giận!""Thần oan uổng!""Xin Hoàng thượng nghĩ lại!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-hoang-hau-khong-muon-song/chuong-11.html.]
Nhìn các văn võ bá quan quỳ đầy đất, ta dường như hiểu ánh mắt lưu luyến không rời của họ ba ngày trước, và lý do tể tướng thà c.h.ế.t cũng giữ ta lại.
Tên con trai xui xẻo này rõ ràng là bạo chúa, chỉ nghe lời mẹ! Người khác lên ngôi đại xá thiên hạ, Triệu Thừa Trạch lên ngôi g.i.ế.c sạch triều đình, nguyên chủ đúng là sinh ra một "đứa con tốt".
"Dừng tay!" Ta yếu ớt hét lên, "Hoàng nhi hiểu lầm rồi, chuyện này để sau bàn, mau thả các đại thần đi."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Triệu Thừa Trạch vừa nghe ta lên tiếng, nét mặt lập tức dịu lại: "Nếu mẫu hậu chịu ủy khuất, xin cứ nói với nhi thần, trong thời loạn, cần phải dùng biện pháp mạnh, kẻ nào trái ý mẫu hậu, trẫm tuyệt đối không dung thứ!"
Con à, thời loạn dùng biện pháp mạnh không phải như thế này! Ta cười lắc đầu, nhẹ nhàng trấn an: "Là ai gia suy nghĩ không thấu đáo, hiện nay quốc gia lâm vào tình cảnh nội ưu ngoại hoạn, hoàng nhi cần sự giúp đỡ của các hiền thần, tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính."
Triệu Thừa Trạch không chút do dự gật đầu: "Mẫu hậu nói phải, bãi triều."
Ta và các quan văn võ cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trở về cung Diên An, ta gọi lại nàng thị nữ luôn trung thành với chủ, tuy có đôi lúc hơi tàn nhẫn. Vừa nãy nàng đã ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ cảnh náo loạn.
Ta không kiềm được mà thở dài: "Hoàng nhi lúc nào cũng như vậy sao?"
Thị nữ quỳ trên đất run rẩy: "Xin nương nương bớt giận."
Ta thở dài: "Đứng lên đi, ai gia chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Thị nữ lắp bắp: "Nương nương chẳng lẽ quên rồi, khi xưa tiên hoàng bất chấp sự phản đối của người mà quyết tâm gửi bệ hạ ra chiến trường biên giới phía Bắc. Người và tiên hoàng đã cãi vã to, sau đó nương nương chán nản, cộng thêm việc Vân quý phi xúi giục, nương nương mới đưa ra quyết định bất đắc dĩ kia."
Ồ, sống càng lâu càng khám phá ra nhiều bí mật hoàng gia.
Từ góc nhìn của một người ngoài, việc gửi Triệu Thừa Trạch ra chiến trường bảo vệ quốc gia quả là một quyết định sáng suốt. Đáng tiếc, người đưa ra quyết định này là cha ruột của Triệu Thừa Trạch... mà cũng không chắc có phải là cha ruột hay không?
Dần dần những kẻ cản trở tự do của ta, từ cung nữ thái giám đến các quan văn võ, nay lại thêm toàn thể dân chúng trong thiên hạ. Nếu ta ra đi để lại một bạo quân gây loạn triều chính... cũng chẳng liên quan gì đến ta sao?
Nghĩ đến đây, ta chợt tỉnh ngộ. Vấn đề cơ bản là ta không phải là nguyên bản, vậy nếu ta hoán đổi lại linh hồn của nguyên chủ, hoặc ít nhất là để ta tự giải thoát cũng được.
Ta cố nén sự gấp gáp trong lòng, giả vờ hỏi: "Ngươi biết ngôi chùa nào nổi tiếng nhất trong thành không? Ai gia muốn cầu phúc cho tân đế."
Thị nữ lập tức đáp: "Bẩm nương nương, chùa lớn nhất trong hoàng thành chính là chùa Ngự Tuyền."
Khi ta dùng lý do cầu phúc để xin Triệu Thừa Trạch cho phép ra ngoài, hắn không chỉ đồng ý mà còn rất cảm động, nghẹn ngào dâng ta một chén trà: "Nhờ mẫu hậu hết lòng lo lắng."
Ta định nhân cơ hội này nhắc nhở hắn: "Ta không còn nữa, nhưng con vẫn phải bảo vệ bách tính Linh triều." Nhưng khi lời sắp ra khỏi miệng, ta đột nhiên ngừng lại, nhận ra rằng nếu ta nói, ta sẽ trở thành một trong những người mà ta khinh thường nhất.