XUYÊN THÀNH HOÀNG HẬU KHÔNG MUỐN SỐNG - Chương 3.2
Cập nhật lúc: 2024-07-02 13:04:11
Lượt xem: 5,328
Thái y nheo mắt cười, ghé sát tai ta thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe: "Nương nương đừng quên lời hứa với thần, đôi khi sống còn đau khổ hơn c.h.ế.t nhiều." Rồi đưa đơn thuốc cho cung nữ và lịch sự rời đi.
Ta ngẩn ngơ nhìn bóng lưng run rẩy của lão thái y, vừa kinh ngạc với y thuật huyền diệu cổ đại, vừa thấm thía lời ông ta vừa nói - sống tất nhiên khổ hơn chết, luôn là như vậy.
Cung nữ cúi đầu tiễn thái y, trân trọng cất đơn thuốc vào hộp gỗ, ai không biết còn tưởng là cất vàng.
Nhờ "thần y", vết thương của ta nhanh chóng lành lại, trong thời gian đó hoàng đế đã đến thăm vài lần, ta đều dùng đủ loại lý do để từ chối gặp. Lý do ngày càng cạn kiệt, lần sau không biết lấy cớ gì để từ chối, ta quyết định chủ động tìm một cách c.h.ế.t mà không liên lụy đến người khác.
Vì vậy, dưới sự bảo vệ (bao vây) của cung nữ, ta rời khỏi Hiền An cung.
Hoàng cung rộng lớn, canh gác nghiêm ngặt, luôn có những nơi mà cung nữ không có quyền vào, chẳng hạn như tẩm cung của Thái hậu.
Nếu ta một mình đến vấn an Thái hậu, "vô tình" xúc phạm Thái hậu, rồi nhân lúc Thái hậu không chú ý mà tự sát. Hoặc may mắn hơn, có thể trực tiếp nhận được một đạo chỉ dụ ban c.h.ế.t từ Thái hậu cũng không phải không thể.
Hoàng đế đã dùng cung nữ để uy h.i.ế.p ta, thì đừng trách ta mượn tay Thái hậu để chết, luật lệ đều do hoàng đế đặt ra, ta không tin hoàng đế dám ngang ngược trước mặt Thái hậu mà nói "Tất cả những người có mặt đều bị xử tử".
Có mục tiêu rồi, ta thấy cảnh sắc bên đường trở nên tươi đẹp hơn nhiều, gió nhẹ thổi qua, làm mặt nước gợn sóng.
Cung Hiền An và cung Từ Thuận bị ngăn cách bởi một con sông rộng, ở giữa có cầu đá nối liền. Càng đến gần sông, cung nữ rẽ ngôi giữa càng thấy lo lắng: "Nương nương, hay chúng ta đi đường khác đi."
"Sao, ngươi còn sợ ta nhảy xuống sao?" Ta nửa đùa nửa thật trêu, "Yên tâm, chưa đến lúc."
Mặt cung nữ càng tái hơn, còn muốn nói thêm gì đó, từ xa đã thấy một đoàn người trang điểm lộng lẫy tiến lại gần.
Người đi đầu là một nữ tử mặc áo hồng đứng chắn đường, cung nữ bên cạnh ta đồng loạt cúi đầu chào: "Quý phi nương nương thiên tuế."
Ta khẽ nhíu mày, nhìn kỹ lại, Quý phi này quả thật dung nhan xinh đẹp, nhưng trên mặt hiện rõ bốn chữ "người đến không có thiện ý".
Đồng thời, các cung nữ của Quý phi cũng đồng thanh cúi chào ta: "Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an."
Lời chúc này đúng là đ.â.m vào tim ta, suýt nữa làm ta c.h.ế.t ngất.
"Tỷ tỷ khỏe hơn chưa?" Quý phi mặc áo hồng, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp tiến đến gần ta, "Muội định đến vấn an tỷ, thật trùng hợp lại gặp ở đây."
"Ừ." Ta không muốn đóng vai tỷ muội tình thâm với nàng, chỉ muốn nhanh chóng gặp thái hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-hoang-hau-khong-muon-song/chuong-3-2.html.]
Quý phi có vẻ không hài lòng với câu trả lời của ta, tiếp tục nói: "Tỷ tỷ đừng buồn nữa, mấy ngày nay hoàng thượng lo lắng cho tỷ lắm, chuyện không may đã qua rồi."
"Ta đã biết. Bổn cung muốn đi bái kiến mẫu hậu, làm phiền muội nhường đường." Cây cầu đá vốn đã không rộng, đoàn người của Quý phi chắn đường làm ta không thể qua.
"Đương nhiên rồi."
Ta đã chuẩn bị tâm lý đi đường vòng, nhưng Quý phi đào hoa lại cười tươi và nhường đường, cung nữ phía sau nàng cũng lập tức đứng sang một bên, tạo khoảng trống trên cầu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hóa ra ta đã trách lầm nàng, Quý phi đào hoa thật dễ nói chuyện.
Ta đi trước, vừa đi ngang qua Quý phi, nàng đột nhiên nắm lấy tay ta, rồi mạnh mẽ đẩy ta một cái.
Trong lúc còn đang ngơ ngác trước hành động bất ngờ, Quý phi đã như chiếc khăn bị gió cuốn, từ eo gập xuống lan can cầu và rơi xuống sông.
"A!"
"Bõm."
Tiếng hét kinh hãi hòa với tiếng rơi xuống nước, cung nữ của Quý phi hoảng loạn: "Mau lên, nương nương rơi xuống nước rồi!"
Lời cung nữ chưa dứt, vài bóng dáng nhanh nhẹn đã nhảy xuống nước, vớt Quý phi lên.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng nam uy nghiêm vang lên, hoàng đế đã tới bên sông. Những người cứu hộ lên bờ, giao Quý phi cho cung nữ, rồi tự động đứng sau hoàng đế.
Ta đứng một bên, mắt tròn xoe, đây chẳng phải là... trải nghiệm cung đấu sống động sao?
"Hoàng thượng vạn tuế!" Tất cả mọi người quỳ xuống trước hoàng đế, cơ thể run rẩy rõ rệt.
"Vân nhi, nàng không sao chứ?" Hoàng đế ôm Quý phi vừa lên từ nước, vẻ mặt lo lắng lộ rõ.
À ha, Quý phi đào hoa là Vân quý phi.
Lúc này, Vân quý phi mặt tái nhợt, nước nhỏ giọt từ lông mi, vẻ đáng thương nhưng không mất đi nét duyên dáng, không hổ danh là sủng phi của hoàng đế.
"Thần thiếp không sao, vừa rồi đứng không vững nên ngã xuống sông, làm hoàng thượng lo lắng." Vân quý phi tuyệt nhiên không nhắc gì đến việc vừa xảy ra, chỉ rụt rè liếc nhìn ta, để hoàng đế dễ dàng thấy cái "liếc trộm" đó.
Hoàng đế cau mày đi đến chỗ ta: "Nàng vừa đứng cạnh Vân nhi, sao không kéo nàng?"