Xuyên Thành Mẹ Kế Của Nhân Vật Phụ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-13 23:01:23
Lượt xem: 1,006
Ta chưa kịp trốn thoát đã bị bắt lại giữa đường.
Trong chiếc xe ngựa rộng rãi sáng sủa, ta ngồi đối diện với Ôn Nghiễn Thư, thần sắc ủ rũ.
"Tiểu nương, chiếc xe ngựa này được ta đặt thợ mộc đóng riêng để đón người về phủ. Ngồi có thoải mái không?"
Đối mặt với giọng điệu rõ ràng là đang chờ được khen thưởng, ta lại chẳng chút nể mặt:
"Thoải mái thì thoải mái, nhưng làm to thế này thật lãng phí. Thà tiết kiệm ít tiền, để mua cho ta một căn viện nhỏ mà ở còn hơn."
"To thì cũng có lợi, đến lúc đó tiểu nương sẽ hiểu."
Có lẽ thấy nóng, Ôn Nghiễn Thư khẽ kéo tay áo lên một chút, rồi nói tiếp:
"Còn về căn viện nhỏ, nếu tiểu nương đến phủ mới mà không ưng ý, đổi sang nơi khác cũng không sao."
Hắn... đồng ý để ta ra ngoài sống riêng sao?
Ta kích động đến mức nắm chặt lấy cổ tay hắn:
"Không cần nơi khác, cứ ở viện cũ là được!
"Thực ra ta luôn thấy tiếc viện đó, dù sao cũng ở nhiều năm rồi, có chút tình cảm. Cho ta ở đó đi!"
Ánh mắt Ôn Nghiễn Thư lướt qua tay ta đang nắm chặt cổ tay hắn, rồi bật cười khẽ.
"Hóa ra tiểu nương là người hoài niệm.”
"Vậy cứ theo ý tiểu nương, không dọn đi nữa. Vẫn ở viện cũ, nếu sau này thấy chật chội, chúng ta sẽ chuyển đến phủ mới sau cũng không muộn."
Nói rồi, hắn định vén rèm xe, gọi người đánh xe quay đầu.
Nụ cười của ta cứng lại trên mặt.
Chúng ta...?
"Đợi đã, ngươi cũng không dọn đi sao?"
Ôn Nghiễn Thư quay đầu lại, vẻ mặt đầy vẻ đương nhiên:
DTV
"Mẫu thân còn, không nên đi xa. Ta tất nhiên phải ở cùng tiểu nương rồi."
Cả người ta như bị rút hết sức lực, ngã phịch ra sau.
Quên mất mình đang ngồi trong xe ngựa, suýt chút nữa đầu ta đã đập vào vách ngăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-me-ke-cua-nhan-vat-phu/chuong-8.html.]
May mà Ôn Nghiễn Thư nhanh tay đỡ lấy ta.
Trong khoảnh khắc, hương thơm gỗ trầm từ người hắn tràn ngập khắp không gian quanh ta.
Theo lý, ta nên lập tức đẩy hắn ra.
Nhưng lúc này, toàn thân ta đã kiệt quệ, không còn chút sức lực để phản kháng.
Giống như con ếch đang bị đun trong nước ấm, dần dần mất đi ý chí.
Từ trên cao, ta nghe thấy tiếng thở dài của Ôn Nghiễn Thư:
"Tiểu nương, hôm nay ngoan lắm..."
Bỗng nhiên, ta nảy ra một ý nghĩ.
"Ngươi cố ý sao."
Cánh tay đang ôm lấy ta của Ôn Nghiễn Thư khựng lại, hắn buông ra một tiếng nghi vấn ngắn gọn:
"Hử?"
Ta nhắc lại:
"Ngươi đã cố ý, hôm đó."
Hắn phản ứng, rồi bật cười:
"Bị người phát hiện rồi à."
Ta đưa tay bịt tai, nhắm mắt lại, muốn cách ly khỏi thế giới này.
Được, được rồi, ngươi không định giả vờ nữa, phải không?
Vậy thì ta sẽ giả vờ, giả vờ c.h.ế.t.
Cuối cùng, ta vẫn chọn phủ mới.
Không có gì đặc biệt, chỉ là nó đủ lớn để giảm bớt những lần chạm mặt không cần thiết.
Nhưng sự thật chứng minh rằng ta đã nghĩ quá nhiều.
Vừa bước xuống xe ngựa, ta lập tức nhìn thấy Ôn Nghiễn Thiều, người mà ta cứ tưởng đã bỏ lại ở trạm dịch.
Nàng cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại thoáng vẻ sắc bén kỳ lạ, dán chặt vào đôi tay ta đang đặt trên vai Ôn Nghiễn Thư.
Ta chẳng để ý, chỉ theo sau Ôn Nghiễn Thư xuống xe, nhăn mặt phàn nàn: