XUYÊN THÀNH MỸ NHÂN "LEO TƯỜNG" CỦA THÁI TỬ - Chương 32 - 33 - Phiên ngoại
Cập nhật lúc: 2024-05-17 12:39:05
Lượt xem: 1,152
32
Năm thứ mười triều Khánh Hòa, Thái tử bệnh mất, Thái tử phi đi theo.
Năm sau, Lục Hoàng tử được lập làm Thái tử mới.
Biên cương yên bình, thế gian bước vào thời đại thịnh trị.
33
"Ồ, người bán rau kia thực sự đã lừa thiếp thêm hai đồng!"
"Được rồi, chúng ta về nhà trước đi!"
"Không được, thiếp phải đi tính sổ!"
Tề Mang thở dài, "Tuế Tuế, nàng có thể không ăn, nhưng cái bụng nhỏ này của nàng thì phải cần ăn đấy!"
Ta tức giận giậm chân "Hắn thật là to gan! Thiếp phải nói với hắn biết rằng hắn đã đắc tội với Thái tử phi! Thiếp, thiếp phải cho hắn một bài học!"
"Được rồi," Tề Mang cười, ôm lấy eo ta, cưng chiều, "Thái tử phi, chúng ta về nhà ăn cơm đã."
Ta nhăn mặt không vui, Tề Mang ghé lại gần nhẹ nhàng hôn ta một cái.
Thực ra, cơn giận đã tan đi phân nửa, vậy nên ta để chàng ấy nắm tay ta kéo đi.
"Lần sau thiếp nhất định phải đòi lại hai đồng đó!"
"Được, ta biết rồi."
"Nếu hắn không trả lại, thiếp sẽ cắn hắn ta!"
"Được, cắn, cắn ch//ết hắn hắn ta."
...
Hoàng hôn rực rỡ, ánh nắng cuối ngày trải vàng như dải lụa, xa xa, khói từ những mái nhà lững lờ bay lên, chúng ta đang sống trong thế giới đẹp đẽ và ấm áp này.
[HOÀN]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-my-nhan-leo-tuong-cua-thai-tu/chuong-32-33-phien-ngoai.html.]
[Phiên ngoại - Sau Khi Thành Thân]
Có lúc, ta thực sự không thể hiểu được Tề Mang.
Ban đầu, chỉ cần gọi chàng là "Thái tử" đã khiến chàng ghét bỏ, bảo ta tránh xa người ta, đừng đến gần. Đến cả việc gọi "Tề Mang" cũng bị coi là đại nghịch, kéo lỗ tai rồi đuổi ta khỏi phủ Thái tử.
Nhưng bây giờ, ở bên ngoài, nhất quyết phải bắt gọi một tiếng “A Mang”, hai tiếng “phu quân”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nếu quên, về nhà chàng sẽ giận dỗi ta, trước hết là ôm ta rồi hôn ta đến mờ mịt, sau đó lại nhéo eo hỏi ta có thay lòng đổi dạ hay không.
Ôi trời ơi! Ban ngày phải đối phó với đám nữ nhân nhiều chuyện, ban đêm còn phải ứng phó với ông chồng này, ta làm sao có thời giờ thay lòng đổi dạ?!
Khi làm sai điều gì đó, ta phải gọi chàng một tiếng "Ca ca", nắm tay, hôn môi, xoa nắn dỗ dành một lúc, thì sự giận dỗi sẽ tiêu tan phân nửa.
Ta thậm chí còn hoài nghi rằng, nếu ngày nào đó ta làm trời sập rồi gào lên "Ca ca, cứu ta", thì Tề Mang cũng có thể tìm cách dán lại mảnh vỡ trên trời.
Đương nhiên, đôi khi ta cũng phải gọi "Ca ca tốt", "Ca ca tốt" để dỗ chàng, nếu không muốn xương cốt đều muốn tan ra thành từng mảnh, ta tức giận đến mắng to, hỏi chàng có phải là muốn mạng ta không, người ta ngược lại rất hưởng thụ, tại trên người ta, kề tai nói nhỏ nói muốn cùng ta đồng quy vu tận, sau đó ra sức hơn.
Đúng là đồ trẻ con.
"Không phải nàng đang thầm mắng ta đó chứ?"
Tề Mang đột nhiên ghé lại gần, làm ta giật cả mình.
"Không có mắng.”
"Thật không?" Tề Mang lại như người không xương đến dựa vào ta, giọng đầy nũng nịu: "Nếu nàng mắng, phu quân sẽ buồn lắm đấy."
"Nếu chàng ch//ết, ta sẽ lập tức đi tìm nam nhân khác."
"Không được." Tề Mang nhăn mày, sau đó cười khinh khỉnh, đem cằm đặt lên cổ ta, nũng nịu nói "Chúng ta chưa làm minh hôn nhỉ?"
"Cảm ơn, không cần." Ta lườm "Minh hôn không hợp pháp, người thân hai bên sẽ buồn lắm."
"Con chó con, luôn nói những điều ta không hiểu."
Ta nhăn nhăn cái mũi, chấp nhận vận mệnh, "Ý thiếp là, thiếp thích chàng nhất, chúng ta sẽ ở bên nhau đến hết đời, mãi mãi không chia lìa."
"Được, " Tề Mang thanh âm ôn nhu, nghiêm túc lại thành kính nói, “Được. Ta cùng nàng - Một đời một kiếp - Đời đời kiếp kiếp”.
(Hoàn chính văn)