Xuyên thành nữ chính ngược văn, ta đá nam chính ra chuồng gà. - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-29 11:15:04
Lượt xem: 1,043
Chẳng hạn như đang đánh nhau hăng say, nữ phụ Giáp bị thương ở ngón tay hắn liền hạ lệnh thu binh.
Chẳng hạn như nữ phụ Ất bị bắt cóc, hắn liền lấy một tòa thành trì của Đại Ân để trao đổi với quân địch.
Chẳng hạn như trúng mỹ nhân kế của nữ phụ Bính, hắn trì hoãn quân cơ còn c.h.é.m g.i.ế.c thuộc hạ vô tội.
Chờ đã, đây chắc chắn là tiểu thuyết ngược luyến chứ?
Sao càng xem càng giống tiểu thuyết hậu cung nam chính vậy?
Đỗ Cẩm Tú nghe đến ngây người, trên mặt nàng giống như viết năm chữ - Tên này bị ngu à?
Trong lòng ta cười lạnh, ngươi chính là nữ phụ Ất thích tên ngu ngốc kia.
“Bây giờ Trấn quốc công còn cảm thấy, hắn là người có thể giao phó tính mạng nữa sao?
“Nếu ngài thật sự lâm bệnh nặng, an nguy của Đại Ân liệu hắn có thể gánh vác được không?”
Trấn quốc công trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, ông ấy hỏi:
“Không biết cô nương là?”
Chính đề đến rồi.
Ta nghiêm mặt: “Một năm trước tự mình xin được hòa thân đến thảo nguyên, công chúa Đại Ân - Chiêu Bình.”
Trấn quốc công đứng dậy hành lễ, ta vội vàng đỡ ông ấy dậy.
“Quốc công là trụ cột vững chắc của Đại Ân, ta vô cùng kính nể. Lần này ta che giấu thân phận đến đây, chính là vì muốn cứu người.”
“Tuy là nữ nhi nhưng ta cũng lo lắng cho tương lai của Đại Ân.”
“Trước đó ta tự mình xin được hòa thân đến thảo nguyên, thành công ổn định bốn mươi chín bộ tộc thảo nguyên.”
“Hiện giờ đưa thuốc đến Trấn quốc công phủ, chính là hy vọng sau khi quốc công khỏi bệnh có thể ổn định đất nước.”
Ta khom người hành lễ với Trấn quốc công: “Phụ hoàng thân thể yếu ớt, thái tử còn nhỏ, giang sơn của Đại Ân xin nhờ ngài bảo vệ.”
Trấn quốc công nước mắt lưng tròng.
“Được công chúa coi trọng, lão thần nguyện dốc hết sức lực.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-chinh-nguoc-van-ta-da-nam-chinh-ra-chuong-ga/chuong-7.html.]
Ô hô, lần này ổn rồi.
Lúc sắp đi ta nhắc nhở Trấn quốc công:
“Tuy rằng ta lớn lên trong thâm cung, là con gái nhà khuê các, nhưng cũng biết tầm quan trọng của đất nước.”
“Nói đến thảo nguyên cũng có một đội quân nữ nhi, đánh trận không hề thua kém nam nhân.”
“Hổ phụ vô khuyển nữ, nay Thiên Kim võ nghệ cao cường, dũng cảm mưu lược hơn cả nam nhi, thật sự là phúc khí của Đại Ân.”
“Người ngoài dù tốt đến đâu cũng không bằng người trong nhà, ngài nói có đúng không?”
Trấn quốc công nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đỗ Cẩm Tú bên cạnh ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt muốn thử sức.
Ánh mắt nàng nhìn ta càng thêm phần cảm kích.
Đến kinh thành được mười ngày.
Tô Diệp Nhã đến khách điếm tìm ta.
“Nghe nói Trấn quốc công đã đến Bắc Cảnh, phân chia đi một nửa binh quyền của Phiêu Kỵ tướng quân.”
“Là con làm?”
Ta chớp chớp mắt không nói gì.
Tô Diệp Nhã tiếp tục nói: “Đỗ Cẩm Tú cũng cùng đi Bắc Cảnh.”
“Trước khi đi đã bí mật chiêu mộ một số nữ tử có võ công.”
Ta vỗ tay khen ngợi: “Không hổ là mẫu phi, mới đến kinh thành có mấy ngày mà đã biết được nhiều tin tức như vậy.”
Anan
Tô Diệp Nhã hừ lạnh một tiếng: “Dù sao ta cũng lớn lên ở kinh thành, năm đó nhà ta gặp nạn mới phải đến thảo nguyên.”
Bà ấy thở dài một hơi.
“Chuyện con muốn làm ta không hỏi nhiều, ta chỉ hỏi một câu.”
“Có gây hại đến giang sơn Đại Ân hay không?”
Ta không chút do dự: “Đương nhiên là không rồi, con so với bất kỳ ai khác đều hy vọng Đại Ân tốt đẹp.”
Bởi vì chỉ cần Đại Ân còn tồn tại, chó má nam chính sẽ không có cơ hội soán ngôi đoạt vị, càng không có tương lai tươi đẹp được làm hoàng đế, cưới công chúa.