Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn, Tôi Thao Túng Tổng Tài Bá Đạo - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-07-27 10:38:20
Lượt xem: 336
Tôi sững sờ.
Trong bầu không khí ấy, tất cả mọi người đều hò reo, ống kính máy ảnh cũng hướng về phía tôi.
Nhưng tôi chỉ biết rằng, mẹ kiếp, tôi không muốn kết hôn, muốn kết hôn cũng không phải với Lâm Việt.
Vì vậy, tôi liền nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, lắc mạnh:
"Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn Lâm tổng đã ưu ái! Trước đây chúng ta chỉ là đối tác, bây giờ anh lại muốn trở thành bạn đời của tôi, thật bất ngờ quá, bây giờ tôi bối rối quá, đầu óc lẫn lộn hết cả lên. Dự án này quá lớn! Anh đánh úp như vậy, tôi chưa chuẩn bị gì cả. Thôi thôi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện đã. Ơ mà cũng muộn rồi, mọi người mau vào ăn cơm đi, lên món chưa?"
Sắc mặt Lâm Việt rõ ràng không được tốt lắm, mọi người cũng hiểu ra lời cầu hôn này không được suôn sẻ, nhưng dù sao thì tôi cũng đã cho anh ta cái cớ để xuống nước, lại không làm mất lòng ai, họ liền vui vẻ kéo nhau vào nhà hàng của khách sạn.
Lâm Việt hơi khó xử khi đối diện với tôi, giả vờ mình vẫn là chú rể, bước đến mời khách.
Tống Minh tiến lại gần, nhìn như muốn nói tôi vài câu.
Tôi liền lạnh lùng nói trước: "Lâm Việt anh ta có ý gì vậy, hôm nay anh ta khiến tôi mất mặt quá."
Tống Minh ngớ người: "Hả? Sao lại là anh ấy khiến cô mất mặt?"
"Chuyện cầu hôn như vậy, anh ta lại không hề báo trước cho tôi, anh quay phim còn mặc lịch sự hơn cả tôi, tôi đứng trong khung cảnh đó nhìn lạc lõng ghê gớm, người ta sẽ nói tôi làm màu cho xem."
Anan
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-chinh-nguoc-van-toi-thao-tung-tong-tai-ba-dao/chuong-13.html.]
"Chỉ vì chuyện này thôi sao?" Tống Minh cạn lời, "Anh ấy để chuẩn bị cho lời cầu hôn này cả tháng trời, chạy đôn chạy đáo hết hơn ba trăm vạn, còn đặc biệt dặn dò chúng tôi không được tiết lộ ra ngoài!"
"Tôi cũng đâu phải bạn gái anh ta, anh ta cầu hôn làm gì?" Tôi lạnh lùng nói.
"Chẳng phải vì công ty giải trí của cô có nhiều trai trẻ, nên anh ấy lo lắng sao?"
"Anh ấy lo lắng thì liền chuẩn bị một màn cầu hôn hoành tráng sao? Vậy anh ta không nghĩ đến chuyện bị từ chối sao? Làm việc không cẩn thận, kế hoạch quá ẩu! Tôi vốn tưởng anh ta là người ổn trọng, không ngờ ...." Tôi lắc đầu, "Quá bốc đồng, quá thiếu suy nghĩ."
Tống Minh nghe thấy tôi còn ngược lại chê trách Lâm Việt, hoàn toàn không hiểu nổi logic của tôi.
Một lúc sau, anh ta trợn mắt, tiếp tục lặp lại như vẹt: "Cô từ chối anh ấy trước mặt mọi người như vậy, anh ấy mất mặt lắm đấy!"
Tôi có một điểm tốt, đó là không bao giờ dằn vặt bản thân:
"Đây không phải lỗi của tôi, hoàn toàn là do anh ta tự chuốc lấy. Thứ nhất, anh ta nên hỏi ý tôi riêng, nếu tôi từ chối anh ta, anh ta cũng chỉ buồn thôi, không đến nỗi mất mặt. Thứ hai, anh ta không chuẩn bị phương án dự phòng, bị từ chối rồi thì làm sao mà giữ thể diện, mất mặt là do anh ta tự làm tự chịu.”
"Nhưng anh ta dám làm như vậy, chứng tỏ anh ta rất tự tin với tôi, anh ta nghĩ rằng chỉ cần anh ta mở miệng, tôi sẽ đồng ý, anh ta coi tôi là cái gì, hả? Có phải anh ta đang coi thường tôi, coi tôi là đồ chơi đúng không?!"
Tống Minh thấy tôi càng nói càng tức giận, liền vội vàng an ủi:
"Tất nhiên là không! Sao có thể chứ! Cô hiểu lầm anh ấy rồi, haiz, anh ấy thực sự thích cô nên mới làm vậy."
"Vậy thì EQ của anh ta quá thấp." Tôi không chịu bất kỳ sự ép buộc đạo đức nào, hôm nay cho dù ông trời có đến, thì lỗi cũng hoàn toàn là của Lâm Việt, tôi đã cho anh ta đủ thể diện để xuống nước rồi.