Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH TIỂU THUYẾT YANDERE - C14

Cập nhật lúc: 2024-08-03 08:11:08
Lượt xem: 1,377

17.

 

Chỉ là không ngờ tới, Tạ Uyên còn gấp gáp hơn tôi tưởng.

 

Hôm nay, như thường lệ, tôi đến suối nước nóng, sau khi xong thì ngâm nga bài hát rồi trở về phòng.

 

Căn phòng tối om, trên người tôi còn quấn áo choàng tắm, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ đi vào phòng thử đồ.

 

Vừa định bật đèn lên, tay đột nhiên bị ấn xuống, giây tiếp theo, một thân hình nóng bỏng phủ phía sau lưng.

 

Hương trà trắng lướt qua mặt, tôi nhíu mày.

 

Tạ Uyên bị bệnh à?

 

Đêm khuya đến phòng tôi làm gì chứ!

 

Ngoài miệng lại bất lực nói: “Tạ Lễ, đừng làm loạn nữa, người tôi ướt rồi.”

 

Người phía sau cứng đờ, ngang ngược xoay mặt tôi, buộc tôi phải nhìn hắn: “Em gọi anh là gì?”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi trợn mắt, sự chán ghét lóe lên: "Sao lại là anh?"

 

Lại hung hăng người ra, quấn chặt áo choàng tắm.

 

"Cút ra ngoài!

 

"Gọi Tạ Lễ tới——"

 

Điện thoại bị rút ra, Tạ Uyên nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi vào phòng thử đồ rồi đóng cửa lại.

 

“Tiểu thư, em cứ như vậy mà ghét bỏ tôi?”

 

Đôi mắt đen láy của hắn tràn đầy tức giận, khóe mắt đỏ bừng: “Em trai tôi thì có gì tốt? Khiến em một ánh mắt cũng không muốn dành cho tôi?”

 

Tôi bị ép vào tủ quần áo, đuôi tóc còn ướt nước nhỏ giọt xuống xương quai xanh.

 

Ngứa đến mức tôi muốn gãi nhưng tay lại bị giữ chặt.

 

Tôi chưa kịp nói thì Tạ Uyên đã giơ tay cởi áo ra một cách dễ dàng, bộ n.g.ự.c rắn chắc và thân hình cường tráng không chút cản trở lộ ra dưới ánh đèn, trông vô cùng quyến rũ.

 

Hắn nắm lấy tay tôi ấn lên n.g.ự.c hắn, vẻ mặt hoang tưởng và bệnh hoạn nói với tôi:

 

“Tiểu thư, em không muốn bắt nạt tôi sao? Nào, bắt nạt tôi đi, tôi cam tâm tình nguyện để em khi dễ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-chinh-tieu-thuyet-yandere/c14.html.]

“Hay là chưa đủ? Cũng đúng, thế thì tay sẽ bị đau, vậy em dùng d.a.o đi.”

 

Hắn từ trong túi quần lấy ra một con dao, chính là con d.a.o ở bữa tiệc trước đó.

 

Cầm tay tôi chạm vào n.g.ự.c hắn.

 

“Như vậy có cảm thấy tôi vẫn còn hữu dụng hay không?”

 

Con d.a.o bén đến mức có thể tạo ra vết m.á.u trên da chỉ bằng một cú chạm nhẹ.

 

Hắn điên thật rồi.

 

Tôi mắng:

 

“Tạ Uyên! Anh có thể bình thường một chút được không?”

 

Hắn vẫn bất động.

 

Tôi không thể chịu đựng được nữa nên lấy d.a.o hướng tới giữa hai chân hắn:

 

“Có phải tôi cắt nó đi thì anh cũng cam tâm tình nguyện không?”

 

Trên khuôn mặt trầm xuống của Tạ Uyên xuất hiện một vết nứt, cụp mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng của lưỡi dao, cả người căng thẳng.

 

“Em rõ ràng biết tôi không phải có ý này…tôi đang ghen!”

 

“Vậy anh đúng là người thích ăn uống.”*

 

*ở đây na9 nói là “吃醋“, ý là ăn dấm chua = ghen nên nu9 mới nói là người thích ăn uống, kiểu vậy.

 

Tôi lạnh lùng nhìn hắn.

 

“Tạ Uyên, tôi thật sự rất ghét bộ dạng bất cứ lúc nào cũng muốn phát điên của anh, rất đáng sợ.”

 

Hắn ngẩn người, lộ ra vẻ tổn thương.

 

Ngay khi tôi tưởng Tạ Uyên muốn nói mấy lời trà xanh lúc trước, hắn lại mỉm cười trong ánh mắt chán ghét của tôi.

 

“Không sao, em chỉ là bị người ngoài che mắt, chỉ cần ở bên cạnh tôi là được rồi.”

 

Tôi còn chưa kịp hiểu, Tạ Uyên đã đánh tôi hôn mê bất tỉnh.

 

Chỉ để lại một câu mơ hồ: “Tiểu thư, bên cạnh em chỉ có thể là tôi!”

 

 

Loading...