XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ÁC ĐỘC CẦM TÙ NAM CHÍNH - CHƯƠNG 27+28+29: PHÁT HIỆN THÂN PHẬN THẬT CỦA NÀNG
Cập nhật lúc: 2024-07-05 08:37:14
Lượt xem: 1,330
Chương 27
Nàng cho là Như Mặc sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nàng tại chỗ, nhưng hắn đã không làm vậy.
Như Mặc đem nàng an trí tại một cung điện.
Trên mặt hắn mang theo ý cười, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Khi ánh mắt hắn dừng lại trên người nàng, nàng luôn có cảm giác ngứa ngáy như bị kiến cắn vậy.
Ban đầu nàng cứ nghĩ Như Mặc chỉ là muốn chơi đùa rồi sẽ g.i.ế.c nàng, nhưng hắn đối xử với nàng rất tốt, tốt đến mức làm nàng bất giác nhớ lại trước đây.
Hắn luôn bên cnahj nàng, luôn đưa cho nàng những thứ mà hắn cho là tốt nhất. Nếu không phải Như Mặc đang mặc áo bào hoàng đế, có lẽ nàng vẫn nghĩ đây là Như Mặc luôn lẽo đẽo đi theo nàng, mở miệng câu nào cũng là "Chủ nhân" như ngày trước.
Nhưng người trước mắt này chung quy vẫn là khác biệt, trên người hắn luôn có mùi m.á.u tanh. Như Mặc sẽ không có điều đó.
Hắn cũng sẽ không dùng ánh mắt gần như cuồng loạn, cố chấp kia nhìn nàng.
Nàng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, cũng không biết phải làm gì với hắn bây giơ?
Nàng thậm chí không thể ra khỏi cung điện, thông tin bên ngoài cũng bị cắt đứt.
Hôm nay có người tiến vào cung điện, nói rằng muốn đo kích thước để may áo cưới cho nàng.
Nàng đem bọn hắn đuổi ra ngoài.
Sau đó Như Mặc liền đến.
Hắn nói: "Niệm Niệm, ngươi sắp phải lập gia đình rồi, sao lại không cho đo kích thước?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
"Lập gia đình? Lấy chồng?"
Nàng càng nghe càng mơ hồ. Nàng sắp phải gả đi rồi, nàng lấy ai vậy? Sao nàng không biết gì hết thế này, nghe cứ như sét đánh ngang tai!
Như Mặc đặt tay nàng lên mặt hắn, giống như lúc trước, hắn nở một nụ cười ngoan ngoãn vô hại.
"Đúng vậy."
"Niệm niệm muốn gả cho ta."
"Cùng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ đi, Niệm Niệm."
Ách… đây là tỏ tình sao?
Tỏ tình của bạo quân có vẻ hơi lạ, nếu nàng lắc đầu thì liệu cái mạng nhỏ của nàng còn không nhỉ?
Chương 28
Như Mặc không định g.i.ế.c nàng, còn định cưới nàng.
Nàng không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nghi hoặc hỏi:
"Tại sao?"
"Ngươi không hận ta ư?"
"Là ta hạ cổ ngươi đó."
Như Mặc nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây thơ nói:
"Như Mặc thích chủ nhân nhất, yêu Niệm Niệm nhất, làm sao có thể hận Niệm Niệm được a?"
Lừa trẻ con hay gì, ai chứ nàng là nàng không tin đâu!
Như Mặc thấy vậy, liền nghiêm túc trả lời:
"Thật ra ban đầu ta rất hận, bởi vì chủ nhân đã hứa sẽ mãi mãi ở bên ta, nhưng rồi ngươi lại bỏ rơi ta."
Nàng: "......"
Nàng im lặng lúc lâu, sau đó mở miệng hỏi tiếp.
"Ngươi không hận ta đã hạ cổ cho ngươi hả?"
"Lúc trước còn đánh đập, hành hạ ngươi nữa."
Như mực cười khẽ, hắn tiến lại gần nàng. Trong nháy mắt, khí tức nguy hiểm bao phủ lấy người nàng.
Giọng anh ta nhẹ nhàng như đang kể chuyện:
"Niệm Niệm, Lưu Phàm nói cho ta biết, lai lịch của ngươi và tất cả mọi thứ về ngươi rồi."
"Khi ngươi mới xuyên đến đây, hành vi cử chỉ khác biệt như vậy, ta sao có thể không nhận ra được chứ."
"Sau khi bị ngươi vứt bỏ, ta luôn suy nghĩ về cảm giác của ta đối với ngươi là gì?"
"Muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi? Không, ta không nỡ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-ac-doc-cam-tu-nam-chinh/chuong-272829-phat-hien-than-phan-that-cua-nang.html.]
"Ta chỉ muốn bắt ngươi lại, hỏi ngươi cho rõ, tại sao lại bỏ rơi ta."
"Rõ là ta đã ngoan như vậy rồi mà, ngươi cũng đã hứa với ta là sẽ bên ta mãi mãi."
"Tại sao lại lừa ta, giải độc cho ta xong liền bốc hơi biến mất."
"Nhưng ngươi trốn quá kỹ, người của ta căn bản không tìm được ngươi."
"Những năm qua, ta tính tình thay đổi nghiêng trời đổ đất, vui buồn thất thường, không thể khống chế nổi bản thân luôn muốn g.i.ế.c người."
"Nhưng Niệm Niệm ngươi biết không? Cảm giác g.i.ế.c người đó thực sự làm ta mê muội, giống như ngươi vậy, khiến ta chìm đắm trong đó không thể thoát ra."
"Niệm Niệm, ta một đường leo đến vị trí này, g.i.ế.c không ít người, mới ngồi vững được."
Nàng không rõ Như Mặc đang muốn biểu đạt điều gì.
Như Mặc nhìn vẻ mặt đần thối của nàng, hắn bất lực, đành nói thẳng tiếng lòng.
"Niệm Niệm, ta nói những điều này, chỉ là muốn ngươi đau lòng cho ta."
"Ngươi vạn lần không nên vứt bỏ ta, khiến ta rơi vào cảnh này."
"Người! Phải! Chịu! Trách! Nhiệm! Với! Ta!"
Chương 29
Nàng nghe Như Mặc thủ thỉ xong, vẻ mặt nàng vẫn là một bộ dáng m.ô.n.g lung.
Như Mặc vừa nói cái gì kia? Hắn biết thân phận thật của nàng? Biết nàng là người xuyên không rồi? Sao hắn biết được hay vậy!
Sau đó Như Mặc giải thích cho nàng, là Lưu Phàm đã nói cho hắn biết.
Lưu Phàm sợ Như Mặc sẽ theo kịch bản mà g.i.ế.c c.h.ế.t nàng. Vì vậy hắn và nương tử là Ly Tuế mạo hiểm đến đây, hy vọng Như Mặc nể tình cũ mà tha cho nàng.
Trong lòng nàng cảm động không thôi, có được hai người bạn thế này nàng c.h.ế.t cũng không có gì hối hận.
Nàng quay qua hỏi Như Mặc: "Bọn hắn ở đâu rồi? Ta có thể gặp họ được không?"
Như Mặc đáp:
"Tất nhiên là được rồi, Niệm Niệm."
"Bọn hắn là bằng hữu của ngươi, tự nhiên cũng là khách quý trong hôn lễ của chúng ta."
Nhìn thấy Ly Tuế, nàng ấy vây quanh nàng, nhìn trái nhìn phải xem nàng có hao tổn cọng lông sợi tóc nào không.
Thấy nàng không sao thì thở phào nhẹ nhõm. Lưu Phàm cũng vậy, anh ta vỗ ngực.
"Đồng hương, may mà ngươi không sao."
"Không ngờ được, ngươi vừa đến liền bị bắt."
Haiz~ Ai mà biết được Như Mặc mắt lại tinh như vậy. Nhìn một cái đã nhận ra nàng rồi.
Ly Tuế nói, Như Mặc đã cưỡng ép giữ bọn họ lại, nói là họ phải tham gia hôn lễ của nàng và Như Mặc.
Ly Tuế ghé vào tai nàng, hỏi nhỏ:
"Ngươi thật sự muốn gả cho bạo quân đó hả?"
"Ngươi chắc là không biết, tên bạo quân đó để lên ngôi đã tàn sát không ít trung lương."
Nàng cúi đầu, vô thức đá những viên đá dưới chân.
"Không biết."
Ly Tuế lại hỏi: "Vậy ngươi có thích bạo quân kia không?"
Thích sao?
Nàng trước giờ chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.
Trước đây, nàng luôn sợ tính mạng của mình bị Như Mặc g.i.ế.c chết. Vì vậy luôn cố gắng đối xử tốt nhất có thể với hắn ta.
Thấy vẻ mặt nàng vẫn đang mơ hồ, Ly Tuế lắc đầu:
"Vậy đổi câu hỏi khác nhé."
"Vậy ngươi có từng nghĩ việc bỏ trốn chưa?"
Nàng lắc đầu, nàng đã vứt bỏ Như Mặc một lần.
Anh đã bỏ qua chuyện cũ, cũng không trách nàng. Vậy nên nàng cũng muốn thẳng thắn đối đãi với hắn.
Ly Tuế mỉm cười, ánh mắt nhìn xuyên qua nàng, hướng về phía Lưu Phàm:
"Vậy là thích rồi!"