Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 115
Cập nhật lúc: 2024-10-31 06:16:44
Lượt xem: 11
Kha Mỹ Ngu từ nhỏ đã sinh sống trong giới hào môn nên tất nhiên cô có phán đoán riêng về mỗi người trong giới. Cô chưa bao giờ tin có ai lại vô duyên vô cớ tốt, cũng không tin có ại lại vô duyên vô cớ xấu.
Cho nên cô vẫn luôn vô cùng cảnh giác với đại lão, đặc biệt là khi gia tộc bọn họ lại có gút mắc rất lớn với nhau.
“Không đói bụng sao?” Ứng Yến vẫn luôn im lặng nhìn về phía trước, bởi vì lâu lắm không nói chuyện cho nên giọng nói của anh có hơi khàn khàn.
Kha Mỹ Ngu hồi thần lại, cười cười rồi cắn một miếng to.
Ôi trời, tuy rằng là đang ở trong mơ, nhưng vị giác lại vô cùng chân thật, vị ngọt tràn lan trên lưỡi, còn có sự mềm mại từ phô mai khoai lang, đấy chính là hương vị mà cô yêu thích nhất!
Mắt Kha Mỹ Ngu sáng ngời, quay người mở túi của mình ra, bên trong quả nhiên đựng đấy mấy món đồ ăn vặt mà con gái thích.
Quá tuyệt vời!
“Đi leo núi không?” Lúc này Ứng Yến mới nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Một năm không gặp, cô nhóc cũng chỉ cao thêm hai ngón tay, ngũ quan tinh tế nhỏ xinh, trước sau như một như có một vầng hào quang ấm áp xung quanh, gương mặt non nớt đáng yêu, dưới ánh mặt trời càng trở nên tinh tế và nhỏ nhắn hơn.
Cô giống như một chú hamster đang gặm bánh mì, mặt mày thỏa mãn, làm tâm tư tối tăm của người khác không khỏi buông lỏng, sáng lên theo cô.
Kha Mỹ Ngu liên tục gật đầu, đáp: “Có, em cũng muốn chụp ảnh với Hán phục. Hai ta cùng nhau đi nhé?”
“Được.” Ứng Yến ừ một tiếng, thấy cô ăn xong, thuận tay xách túi đựng đồ ăn vặt nặng trĩu của cô.
Kha Mỹ Ngu nhẹ nhàng nhảy nhót hái hoa dại, miệng nhỏ thì chóp chép ăn vặt.
Tố chất cơ thể của cô vốn không tồi, đi bộ nhanh cũng sẽ không cảm thấy quá mệt, mà Ứng Yến đã sớm rèn luyện cơ thể, chạy bộ nhiều giờ đồng hồ là không thành vấn đề.
Bọn họ rất nhanh đã đuổi kịp nhóm cô cậu chủ kia.
“Sao vẫn chưa tới thế, xa quá, tôi mệt lắm rồi!”
Mấy cô gái thân thể yếu đuối bĩu môi.
Tuy nói là trại hè, nhưng thật ra người dẫn bọn họ đi lại chính là các huấn luyện viên ở mấy phòng tập thể hình, không có sự giúp đỡ của người hầu. Họ phải sống cuộc sống như một người bình thường, mục đích là để mài dũa phẩm hạnh của mình.
Có mục tiêu là tốt, nhưng thực tế thì không như vậy, đây chẳng qua chỉ để làm hài lòng các bậc phụ huynh mà thôi.
Nhóm mấy cậu trai mang ít đồ, nhưng vì tuổi còn nhỏ, vẫn chưa có được sự thân sĩ phong độ nên chỉ biết vui đùa chạy đuổi nhau.
Hết cách, mấy cô gái chỉ có thể ngồi xuống sắp xếp lại đồ đạc, món nào ăn được thì ăn, mà nếu ăn không hết thì lại trở thành vật chiếm diện tích, vì vậy họ trực tiếp vứt đồ lại, chỉ mang theo đồ chống đói cùng nước uống.
Đám người kia vừa đi, Kha Mỹ Ngu không có liêm sỉ mà chạy đến nhặt lại đống đồ kia, đem toàn bộ đút vào túi của mình, ngay cả túi của Ứng Yến cũng được trưng dụng.
Xong xuôi, cô thỏa mãn nhét một viên socola nhân hạnh nhân vào trong miệng, cũng đút một viên vào miệng Ứng Yến.
“Ngon không?” Kha Mỹ Ngu hưng phấn nhìn về phía anh: “Có phải rất ngọt ngào và mềm mịn, tràn ngập hương vị hạnh phúc không?”
Cánh môi Ứng Yến vẫn còn sót lại sự ấm áp đến từ đầu ngón tay cô, cảm giác mềm mại, socola trong miệng chậm rãi tan ra, mang theo vị đắng nhè nhẹ, mà lại thơm ngọt vô cùng.
Nhìn biểu tình vui vẻ của cô, khóe môi Ứng Yến cong lên, gật đầu: “Đúng thật.”
Kha Mỹ Ngu tính toán trong lòng, tiến lên kéo cánh tay anh, cười nói: “Em cảm thấy socola hạnh nhân là một trong những món ngon nhất trên đời, có vị ngọt ngào của vị sữa, thơm ngậy như bơ, thật là làm người ta đắm chìm vào hương vị của nó mà!
Đương nhiên, nếu có món khác thì em cũng không từ chối đâu!”
Ứng Yến nháy mắt đã hiểu được ý cô, nhấp chặt cánh môi, cảm xúc phức tạp, có rất nhiều vấn đề muốn có được đáp án từ cô, rồi lại sợ khi biết đáp án.
Ánh mắt anh đảo qua đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, ừ một tiếng: “Sau này anh sẽ luôn mang theo đồ ăn vặt bên người để khi em đến sẽ có đồ để ăn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kha Mỹ Ngu nhịn không được mà cười tươi, thơm mạnh một cái lên má anh, giọng ngọt như bọc mật ong: “Ứng Yến là tốt nhất!”
Ứng Yến ngẩn ngơ, ngay sau đó nhấp chặt môi, không kiềm chế được mà muốn mỉm cười.
“Mau đi nhanh thôi, mấy gian hàng trên núi thú vị lắm, đi chậm không cẩn thận là hết hàng đấy.”
Câu này của anh khiến Kha Mỹ Ngu như gắn thêm mô tơ trên chân, nhanh chóng lôi kéo anh chạy lên núi.
Chỗ này ở vị trí khá hẻo lánh, một đám cậu ấm cô chiêu đều phải dùng máy bay tư nhân tới, nếu không sẽ phải giống những du khách khác, những người vì muốn chứng kiến cảnh hùng vĩ của thung lũng hoa đào cùng với sự linh nghiệm của cầu nhân duyên mà phải ngồi xe khách ba giờ mới tới nơi!
Ngọn núi này dài hơn hai nghìn mét, địa thế không tính là hiểm trở, nhưng đường bộ lại tương đối dài.
Bọn họ dọc theo đường đi đuổi kịp và vượt qua không ít người, trong lúc đó Kha Mỹ Ngu cũng đã ăn không ít đồ ăn vặt, may mắn chính là, ở trong mơ cô như cũ có được cái dạ dày không đáy, kể cả nhiều hay ít đồ ăn thì vẫn đều có thể nhét vào!
Ứng Yến đã không ngừng tập luyện trong một năm nay, nhưng đối với người năng động hoạt bát quá mức như Kha Mỹ Ngu, anh vẫn không thể theo kịp.
Đến thung lũng hoa đào, cả hai lập tức bị thu hút bởi rừng hoa bạt ngàn.
Ở đây có rất nhiều cây đào, mặc dù mỗi cây đều cách nhau một khoảng, nhưng từ xa nhìn lại, những cành hoa đan xen vào nhau, sắc hồng khiến cả bầu trời như đang bừng sáng một cách đẹp mắt.
Hương hoa thoang thoảng xua tan đi cái lạnh của buổi sáng, Kha Mỹ Ngu kéo Ứng Yến chỉ mới ngắm hoa một lúc đi thẳng đến nơi bán thức ăn làm bằng hoa đào.
"Ông chủ, mỗi món lấy cho chúng ta hai phần, không, năm phần đi!"
Trong quán ăn tên Đào Hoa Quan có rất nhiều món ăn làm bằng hoa đào, bao gồm món chính, món phụ, món tráng miệng, đồ uống,... Mỗi món đều được trau chuốt qua hàng chục thế hệ đầu bếp trong hàng trăm năm.
Các món ăn ở đây vô cùng phong phú, một phần cũng đủ lấp đầy một chiếc bàn vuông, chứ đừng nói là năm phần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-115.html.]
Ông chủ vui vẻ nói: “Mấy bạn nhỏ, các cháu may mắn lắm đó, vừa đến đã có đồ ăn rồi. Không giấu gì các cháu, đồ ăn của quán chúng ta rất ngon, nửa tiếng nữa thực khách sẽ phải xếp hàng để vào ăn, có thể sẽ phải xếp một hàng dài từ quầy tính tiền đến bậc thang của quảng trường!"
Kha Mỹ Ngu mỉm cười không ý kiến.
Tuy nhiên, Ứng Yến lại cau mày rồi lập tức dãn ra.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, những món ăn làm bằng hoa đào không chỉ đẹp mắt, mà còn đạt đến hương vị cao nhất. Mỗi bữa ăn đều có kết cấu và hương vị đặc biệt, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người ăn.
Chỉ là những món ăn tinh xảo thì lại có khẩu phần rất nhỏ.
Khẩu phần trong mỗi món ăn không nhiều, Kha Mỹ Ngu sợ chiếm chỗ của người khác, nên đã gộp năm phần lại với nhau.
Mỗi đĩa, bát, tô của cô đều chứa đầy thức ăn, thực sự đem hết cả bàn bỏ vào đó!
Kha Mỹ Ngu mời Ứng Yến một tiếng, sau đó cắm đầu vào ăn.
Chà, đúng là quá hạnh phúc. Trong mơ, cô có thể ăn cả một bữa ngon mà không phải trả một xu nào cả. Kha Mỹ Ngu cảm thấy mệnh cá chép của mình quá tiện lợi, nếu ngoài đời thực không thể thỏa mãn bản thân, cô có thể chuyển vào trong mơ.
Sau khi cơn đói ban đầu qua đi, Kha Mỹ Ngu bắt đầu thưởng thức hương vị, cách làm trau chuốt của những món ăn này một cách chậm rãi, để đợi đến khi hoa đào nở rộ ngoài đời thực, cô sẽ tự mình làm một bàn đồ ăn bằng hoa đào.
Quả nhiên, không lâu sau đó, bên ngoài quán ăn đã xếp thành một hàng dài.
Nhóm cậu ấm cô chiêu kia đi đến lưng chừng núi thì không chịu được nữa, tất cả đều leo lên cáp treo.
Bọn họ thấy Kha Mỹ Ngu và Ứng Yến vừa ăn vừa cười nói, thì không khỏi tức giận.
Đường Huyễn tự nhiên bước tới ngồi xuống một chiếc ghế trống, cầm đũa lên chuẩn bị ăn.
Những người còn lại đi sau anh ta một bước, bọn họ cũng bước tới bàn, mang ghế từ nơi khác đến, sau đó đưa tay lấy đũa.
Kha Mỹ Ngu không thương tiếc cầm đũa đánh hai cái vào mu bàn tay Đường Huyễn, khiến nó lập tức sưng tấy và đỏ bừng!
"Cái tên béo ú này từ đâu ra vậy? Sao lại đưa tay ra lấy đồ ăn tôi gọi?"
Đường Huyễn vừa giận vừa thẹn, nhưng vì leo núi cả buổi sáng, cả đám đều đã kiệt sức, vừa khát lại vừa đói, nhìn cả hàng người xếp hàng dài thế kia, sao bọn họ có thể tiếp tục chờ được?
Giờ gặp được người quen, anh ta cắn răng thay mặt cho đám cậu ấm cô chiêu muốn được ăn uống và nghỉ ngơi: "Tôi đi cùng với nó, bọn họ có thể giúp tôi làm chứng!"
Anh ta chỉ vào Ứng Yến, ngay cả tên cũng không dám nói ra, dáng vẻ giống như không muốn nhận quan hệ giữa hai người.
Kha Mỹ Ngu nhìn Ứng Yến: "Anh Yến, anh có biết người đó không?"
Ứng Yến lắc đầu không chút do dự: “Anh không biết anh ta.”
“Thấy rồi chứ? Anh Yến không hề quen biết các người, vậy nên các người cũng đừng nhận người quen để ăn chực ở đây.
Nhiều người còn đang xếp hàng ở ngoài kia, tôi khuyên các người mau nhanh chân xếp hàng đi, đợi lát nữa người đến sẽ nhiều hơn nữa đó.”
Mọi người xung quanh thấy đám người Đường Huyễn đột nhiên nhảy vào nhận người quen, thì chỉ chỏ nói: “Tụi nhóc bây giờ vì muốn chen hàng mà lý do nào cũng lấy ra được sao?”
“Ai biết được, chắc là ở nhà được ba mẹ nuông chiều, nên ra ngoài không có một chút phép tắc nào cả…”
Khuôn mặt của đám cậu ấm cô chiêu kia đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
Bọn họ chưa từng xấu hổ như bây giờ, đã vậy lại còn ở trước mặt người thường!
Người nào người nấy đều rưng rưng nước mắt, đôi đũa trên tay cũng không biết cầm lên hay đặt xuống.
Đường Huyễn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Ứng Yến: "Ứng Yến, mày nói một câu được không?
Nói cho cô ta biết mối quan hệ giữa chúng ta là gì!"
Vẻ mặt hống hách đó khiến Kha Mỹ Ngu muốn giơ nắm đ.ấ.m lên cho anh ta một trận.
Nhờ người khác mà vẫn có thể kiêu ngạo như vậy sao?
Kha Mỹ Ngu cười khẩy: "Anh ấy có quen anh hay không thì có làm sao? Bữa này là do tôi gọi, lẽ nào tôi mời anh ấy, còn phải mời tám đời tổ tiên của anh ấy sao?
Tôi thấy ngứa mắt anh, tôi sợ mình sẽ béo lên nếu như ăn trước mặt anh, vậy nên mời anh ra ngoài rẽ phải xếp hàng!"
Đường Huyễn đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô: "Cô là gì của nó? Sao tôi chưa từng gặp cô trước đây?"
Kha Mỹ Ngu nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Tôi á, tôi là cô vợ nhỏ của anh ấy. Chẳng lẽ hai vợ chồng chúng tôi hẹn hò với nhau, người ngoài như anh cũng muốn góp vui sao?
Không biết xấu hổ!”
Dù sao thì vẫn là một đứa trẻ bảy tám tuổi, Đường Huyễn sửng sốt, nhìn qua nhìn lại hai người vài lần.
"Ông chủ, xin giúp giữ trật tự." Kha Mỹ Ngu trực tiếp hét lên.
Thế là, đám người Đường Huyễn đã bị những người trong quán ăn mời ra ngoài.
Đây là quán ăn nổi tiếng duy nhất ở khu vực này, gần 70% đến 80% du khách đến đây đều nhất quyết xếp hàng để thưởng thức bữa ăn từ hoa đào.
20% đến 30% còn lại hoặc là không biết, hoặc là đói quá không chịu nổi nên đành từ bỏ.
Đám người Đường Huyễn là cậu ấm cô chiêu của những gia tộc giàu có, bọn họ không muốn đi nơi khác, nhưng cũng không muốn bị đói, đành phải ôm hận xếp hàng cuối cùng. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, dù sao thì ở đây phần lớn đều là khách du lịch, chắc không có ai nhận ra mình đâu nhỉ?
Sau khi ăn sạch một bàn đồ ăn, Kha Mỹ Ngu thỏa mãn vuốt ve bụng mình, mỉm cười với Ứng Yến đang nhìn chằm chằm vào cái bụng to khác thường của cô: “Em ăn ngon miệng có gì lạ sao? Đợi thêm mười năm nữa, khẩu phần của ai cũng lớn như vậy thôi.”