Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:52:05
Lượt xem: 17
Quý Bội Lâm hơi ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt trắng bệch tái lại đột nhiên nở nụ cười, xán lạn như có thể làm tuyết mùa đông tan chảy: “Cô Ngu, cháu tin cô.”
Trong lòng Kha Mỹ Ngu rất phức tạp.
Thực ra bản thân cũng chẳng mất gì, nhưng đối với nhà họ Quý mà nói, vận mệnh của họ đã có bước ngoặt.
Còn có rất nhiều người cũng vì sự bất tiện của cơ thể mà phải chịu đựng gánh nặng không giống nhau.
Nhưng vậy thì thế nào?
Cô đến từ mạt thế, sớm đã xem nhẹ mọi thứ, từ sâu trong xương là sự ích kỷ, vụ lợi, ngoại trừ người nhà ra, những người khác có thể nhận được sự giúp đỡ của cô hay không thì phải xem cơ duyên rồi.
Tề Bán Tiên lấy cổ trùng trong người Quý Bội Lâm ra, nhỏ một lá bùa sinh cơ vào rồi lại rắc bột thuốc.
Đợi khi bùa bất động hết tác dụng, Quý Bội Lâm tỉnh dậy, mê mang chớp mắt, bệnh tật trên người đã được giải quyết hơn phân nửa, cả người như nổi trên mặt nước, cậu bé thỏa mãn giãn mày ra, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
“Cô Ngu?” Cậu bé gấp gáp nhìn Kha Mỹ Ngu, chờ đợi câu trả lời.
Kha Mỹ Ngu cười nói: “Hai ngày này cháu cứ nằm trên giường, ăn ít cháo để dưỡng dạ dày trước, sau đó bảo bà và mẹ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho cháu bồi bổ sức khỏe!
Không cần phải kiêng ăn cái gì, chỉ cần không phải đồ gây dị ứng là được. Hai ngày sau cháu có thể xuống giường đi lại để rèn luyện sức khỏe.”
Quý Bội Lâm hít một hơi thật sâu, không nhịn được mà nâng tay lên, cắn một cái thật mạnh, cảm giác đau đớn truyền đến làm khuôn mặt thằng bé đầy vẻ vui mừng, sự buồn bực quanh quẩn trên người lập tức tan biến hết sạch!
Lúc này, Tề Bán Tiên đã mở cửa, tất cả người nhà họ Quý đều vọt vào phòng.
Chị dâu hai Quý ôm chặt con trai mình vào lòng, vừa rồi cô ấy đều nghe thấy lời Kha Mỹ Ngu nói, cô ấy vui vẻ khóc, sụt sịt hỏi: “Lâm Lâm, con muốn ăn món gì, mẹ làm cho con ăn hết!”
Quý Bội Lâm há mồm nói: “Mẹ, con muốn ăn thịt kho tàu, cà tím xào, thịt viên rán, bánh dày…”
Trong nhà không có đứa bé nào cùng tuổi, lúc mọi người ăn cơm, họ đều sẽ tránh thằng bé, chỉ là mỗi dịp ngày lễ, ngày Tết, trong nhà sẽ thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.
Mỗi ngày thằng bé đều chỉ có thể ăn chút mì cháo trắng trứng gà, dù là rau luộc cũng rất ít khi được ăn, bởi vì dạ dày của thằng bé quá yếu, vậy nên cảm nhận về thế giới bên ngoài của Quý Bội Lâm chỉ đến từ những quyển sách trừu tượng.
Sách miêu tả những món ăn đó ngon đến mức nào, nhưng vì trải nghiệm trống không của Quý Bội Lâm mà thằng bé rất khó đồng cảm!
Ông cụ nằm trên giường đã một, hai năm, lúc này ông ấy đã vội vã không chờ nổi mà chống quải trượng, để con cả đỡ, run rẩy đi tới, cười gật đầu: “Ăn, chúng ta ăn thử tất cả các món một lần!
Trong nhà có rất nhiều sách nấu ăn, cung đình ngự thiện, công thức dân gian đều có, chắc chắn có thể để cháu ăn một ngày ba bữa không trùng lặp suốt cả năm.”
Mắt Kha Mỹ Ngu sáng lên: “Ông Quý có mấy quyển sách đó thật ạ? Có thể cho cháu mượn hai quyển về xem không, mẹ cháu nấu ăn rất ngon, cháu muốn bảo mẹ làm cho cháu ăn…”
“Được, được, được, sách trong nhà chính là để cho mấy đứa xem, đọc sách rồi áp dụng đến hiện thực mới không phí công tổ tiên gắng công sắng sức thu thập.” Ông cụ Quý cười gật đầu.
Đến hiện giờ, ông ấy vẫn thấy trong lòng nóng bỏng như lửa, ông cụ lập tức sai chú Quý đến phòng đọc sách lấy mấy quyển sách thức ăn.
Ông cụ còn nói rõ tên, tất nhiên là ông ấy nghĩ rằng mấy quyển sách đó có thể lấy làm quà.
Kha Mỹ Ngu cười, cô làm cái đuôi của chú Quý, đi theo ông ấy đến phòng đọc sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-166.html.]
Cửa hàng hệ thống không phải vạn năng, nó chính là cửa hàng bách hóa lớn của khoa học kỹ thuật tương lai – nơi có bước phát triển lớn về thời gian và không gian, trong đó không phải cái gì cũng có, như là rất nhiều văn minh cổ đại biến mất không thể khảo chứng.
Đương nhiên, không gian của Kha Mỹ Ngu cũng có không ít sách độc bản, nhưng chủ không gian chỉ có sức lực của một người, không thể vượt qua trí tuệ và nội tình của cả gia tộc nhà họ Quý!
Người nhà họ Quý không đề phòng cô chút nào. Bọn họ tiếp tục vây quanh đứa cháu duy nhất trong nhà - Quý Bội Lâm, cười nói với thằng bé rằng chờ nó khỏe thì sẽ đi đâu chơi, ăn món gì, mặc cái gì,...
Chú Quý cầm chìa khóa, đi đến phòng của ông cụ, đẩy ra ba cái rương gỗ cồng kềnh, sau đó sờ soạng trên mặt đất một lát, sau khi một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, một miếng đất từ từ mở ra, để lộ bậc thang bằng ngọc thạch!
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, nghĩ lại nhà họ Quý đã từng có thái phó, tất sẽ để lại cho con cháu rất nhiều đường lui và túi gấm nhỉ?
Bậc thang hầu như đều lên xuống thẳng tắp, người khác rất khó phát hiện.
Diện tích mật thất không tính là nhỏ, to khoảng tầm nửa cái sân bóng! Cùng cỡ với nhà tổ nhà họ Quý ở cách vách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên trong cất giấu rất nhiều đồ vật, có vàng bạc châu báu, đồ cổ ngọc thạch,… cái nào cũng đều không tâm thường, đều là đồ nhà học Quý truyền lại qua mấy trăm năm.
Nhưng đối với người nhà họ Quý mà nói, kho báu lớn nhất chính là số sách dày đặc khắp bốn mặt tường!
Có nội tình vững chắc như vậy, chẳng trách sau này nhà họ Quý có thể trở thành người đứng đầu trong ngành sản xuất văn hóa.
Chú Quý cười giới thiệu cho cô: “Nhà họ Quý đã xây dựng mật thất này mấy trăm năm, bên trong có chín chín tám mươi mốt cơ quan, có thể nói, ngoại trừ chi chính của nhà họ Quý ra thì không ai có thể đi vào mà không gặp chút thương vong nào.
Cho dù sau này nhà họ Quý hoàn toàn đứt gãy, đường hầm ngọc thạch bị người khác khai quật ra thì họ cũng sẽ chạm đến cơ quan, toàn bộ nhà kho đều sẽ bị hủy sạch.
Bởi vì, điều đó có nghĩa là chúng ta không chọn người tiếp nhận truyền thừa cho nhà họ Quý.”
Tình huống không chọn người tiếp nhận truyền thừa cũng rất dễ hiểu, đó chính là bọn họ đã hoàn toàn thất vọng với con người và thế giới này.
“Du Diệc Minh tự cho là đã lợi dụng hết thảy của nhà họ Quý, không ngờ đấy chính là kế hoạch của ông cụ nhà chú, làm người khác tưởng rằng nhà họ Quý đã chẳng có gì nữa, sau này người khác cũng sẽ không lập mưu nhằm vào nhà chúng ta nữa.”
Kha Mỹ Ngu bừng tỉnh, thảo nào Du Diệc Minh đối xử với người nhà họ Quý như vậy mà lại không phải chịu chút trừng phạt nào.
Cô không tin nhà họ Quý cổ hủ cố chấp, có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như lấy ơn báo oán. Hóa ra là vì thế này!
“Aizz, cũng là do bọn chú khinh địch, để tên đó đắc đạo mà không biết.” Nhắc tới chuyện này, chú Quý cười khổ, lắc đầu.
Ai mà ngờ vậy mà Du Diệc Minh lại biết cổ thuật, còn ác độc mà hạ cổ trùng cho mọi người trong nhà họ Quý, muốn chặt đứt hương khói của nhà họ.
“Chú, ai cũng không phải là thần thánh, làm sao đoán hết được lòng người?
Nhưng sau này mọi người kết bạn, thậm chí là kết thân cũng đều phải cẩn thận, hơn nữa, cháu đề nghị, không đến lúc bất đắc dĩ thì mọi người nhất định đừng tùy tiện cho người khác thấy kho tàng của nhà mình.” Kha Mỹ Ngu thấy nhưng sẽ không thèm thuồng.
Bởi vì thứ có thể hấp dẫn được cô chỉ có đồ ăn ngon và kiếm điểm hòa bình.
Nhưng những người khác rất khó mà chống cự được sự hấp dẫn này.
Chú Quý dở khóc dở cười mà nói: “Con bé này, cháu nghĩ ai cũng giống cháu, gặp người khác toàn dựa vào yêu thích mà xưng em gọi chị, chỉ tiếc không thể đào tim đào phổi cho người ta chắc?
Người nhà họ Quý bọn chú đều phải trải qua quá trình dạy dỗ bài bản, chờ đến lúc vượt qua bài kiểm tra thì mới được phép biết sự tồn tại của nhà kho.
Có thể nói, người được bước vào đây đều sẽ giữ miệng kín như bưng, dù là người bên gối cũng chẳng thể hỏi ra được chút gì.
Cháu là ân nhân của nhà họ Quý, cháu cứ thoải mái mà chọn đồ vật trong nhà kho.”