Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-10-31 20:53:10
Lượt xem: 12
Giáo sư Triệu cau mày nói: "Bạn học, giúp đỡ lẫn nhau là một đức tính tốt, tam quan của em cần được xây dựng lại trong hai năm tới."
"Giáo sư cũng nói là giúp đỡ lẫn nhau, nhưng thật xin lỗi, em không nghĩ rằng mình cần sự giúp đỡ của người khác, hơn nữa em thấy mình không có gì để giúp đỡ người khác. Em là người khá tùy tiện, mọi việc đều phải tùy duyên, nếu có giúp đỡ người khác thì cũng chỉ vì tâm trạng em đang tốt mà thôi."
Giáo sư Triệu nhìn cô thật sâu, sau đó quay người lại bắt đầu viết lên bảng đen: "Việc học ngoại ngữ chủ yếu dựa vào sự siêng năng và kiên trì của chúng ta. Từ hôm nay trở đi, các em phải dậy sớm đọc sách hai mươi phút mỗi ngày, thuộc lòng một bài khóa, hai mươi từ vựng, nộp năm trang luyện chữ, mỗi trang không dưới 100 chữ!
Ngoài ra, mỗi ngày còn có hai tiết ngoại ngữ, một tiết do giáo viên dạy, một tiết sẽ do các em thay phiên nhau dạy.
Cuối tuần này sẽ tổ chức tiệc chào mừng, lớp chúng ta cần một tiết mục cá nhân và một tiết mục tập thể, buổi chiều các em phải báo cáo tiết mục với tôi trước giờ tan học!"
Giáo sư Triệu bắt đầu vui vẻ giảng dạy trước sắc mặt thay đổi của các sinh viên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Buổi trưa, Kha Mỹ Ngu tức giận dậm chân xuống lầu, nhìn thấy Tần Nguyên Cửu đạp xe đợi đã lâu thì lập tức chạy tới, mím môi nói: "Anh Cửu, em có thể nghỉ học được không..."
"Xảy ra chuyện gì sao?" Sắc mặt Tần Nguyên Cửu thay đổi, ánh mắt sắc bén liếc qua một vòng sau lưng cô.
Ngoài nỗi ám ảnh về việc ăn uống sau ngày tận thế, cùng với việc chống cự khi anh nhe nanh múa vuốt, thì cô gái nhỏ nhà anh khá hòa đồng. Hơn nữa, ngày nào cô cũng lạc quan và vui vẻ, hiếm khi có cảm xúc mạnh mẽ như vậy.
"Còn có chuyện gì nữa? Ngày đầu tiên em đã gặp phải bà cô khó tính rồi! Sự nghiệp đại học của em đã được định sẵn là vô cùng đen tối!" Cô nghiêng người thì thầm.
Vừa nói xong, một giọng nói đầy ám ảnh từ phía sau truyền đến: "Sinh viên Công nghệ Thông tin này, xin hãy chú ý xung quanh. Đây là trường học, tôi không quan tâm quan hệ của hai em là gì, nhưng xin giữ khoảng cách hơn nửa mét!"
Kha Mỹ Ngu hít một hơi thật sâu rồi quay người lại, cười giả tạo nói: "Cô Triệu, xe đạp của chúng em dài không đến nửa mét, cô bảo chúng em phải ngồi thế nào?"
"Đi bộ đi, em xem trong trường có được mấy sinh viên đi xe đạp? Cơ thể khỏe mạnh cũng là vốn học tập!" Giáo sư Triệu bình thản nói.
Ánh mắt Tần Nguyên Cửu lạnh lùng: "Thưa cô, theo em được biết, nội quy trong trường chúng ta không có quy định như vậy, chỉ nói sinh viên nam nữ phải tiếp xúc một cách thích hợp thôi. Bọn em chỉ đang làm theo lời của đồng chí Mao, yêu mà không vì mục đích kết hôn thì chỉ là giở trò lưu manh.
Em và đồng chí Kha đã được tổ chức công nhận là vợ chồng. Chúng em cũng không tiếp xúc cơ thể quá thân mật, nên cảm ơn cô đã quan tâm.
Ngoài ra, là một giáo viên, cô phải lấy bản thân mình làm gương, chứ không phải lúc nào cũng đi soi mói hành động của sinh viên."
"Ý em là gì?" Giáo sư Triệu giận dữ bước tới: "Em là sinh viên học viện nào? Có ai nói chuyện với giáo viên như em không?"
Các sinh viên đều quay đầu nhìn lại, muốn ở lại nhiều chuyện chút nữa, nhưng sợ bị giáo sư Triệu nhỏ nhen ghi hận, nên tất cả đều chậm rãi dời bước.
Tần Nguyên Cửu bình tĩnh nói: "Em thấy giáo sư Triệu hiểu rõ ý của câu này hơn em. Là một người đã ngoài năm mươi tuổi, cô có nhất thiết phải tham gia vào chuyện tình cảm của người trẻ không?
Lẽ nào còn có cái gì quan trọng hơn công việc và tương lai của cô sao?
Học sinh giỏi chính là con d.a.o sắc bén trong tay cô. Em chưa thấy một giáo viên giỏi nào lại thích đẩy những học sinh đứng đầu ra xa mình."
Giáo sư Triệu siết chặt nắm tay: "Tôi không hiểu em đang nói gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-198.html.]
"Dư Mộng Ni có quan hệ gì với cô? Nếu em đã biết mối quan hệ của hai người, tất nhiên cũng biết rõ quá khứ của cô." Tần Nguyên Cửu giao xe cho Kha Mỹ Ngu, bước đến bên người giáo sư Triệu, thấp giọng nói: "Kha Mỹ Ngu là người em bảo vệ, cô có thể thực hiện chức trách của mình với tư cách là một giáo viên, nhưng đừng có mượn việc công mà trả thù riêng. Nếu cô mà chọc giận em, một người không thích can thiệp vào chuyện của người khác như em, nói không chừng sẽ đòi lại công bằng cho mấy bạn học nào đó.
Đến lúc đó, e rằng cô Triệu chỉ ước mình không có cô cháu gái như Dư Mộng Ni, đúng chứ?"
Giáo sư Triệu ngơ ngác nhìn hai người họ đạp xe rời đi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Kha Mỹ Ngu tò mò kéo áo của Tần Nguyên Cửu: "Anh Cửu, anh quen cô Triệu đó sao? Anh nắm được điểm yếu gì của bà ta hả?"
"Không quen, rõ ràng bà ta đang nhắm đến em. Nhưng em chỉ mới đến trường không quen không biết ai, người duy nhất xúc phạm chính là Dư Mộng Ni, vậy nên anh chỉ lừa bà ta thôi." Tần Nguyên Cửu bình tĩnh đáp lại sự tò mò của cô.
"Tuyệt vời." Cô khen ngợi.
"Mặc dù anh đã làm bà ta sợ hãi, nhưng dù sao bà ta cũng là giáo viên của em, có một số việc anh cũng không giúp được cho em. Nhưng anh tin, bằng trí thông minh cùng với trình độ chuyên nghiệp của mình, em chắc chắn sẽ tránh được nếu bà ta làm khó em."
Kha Mỹ Ngu than thở: "Sau này em còn phải sống dưới nanh vuốt của bà cô khó tính đó nữa sao?"
"Cũng hết cách, đứng dưới mái hiên người ta thì không thể không cúi đầu." Tần Nguyên Cửu đồng cảm nói.
Kha Mỹ Ngu hừ hai tiếng, đừng tưởng cô đơn giản nên không nghe được tiếng hả hê của anh!
Cô nhún vai thản nhiên nói: "Cũng đúng. Bà cô khó tính đó bảo em phải chuyển vào ký túc xá. Lát nữa ăn xong, phải làm phiền anh Cửu rồi."
Tần Nguyên Cửu đột nhiên phanh gấp, nghiến răng nghiến lợi nói với vẻ mặt không vui: "Chuyện này là sao?”
"Không có gì đâu, chỉ là giáo viên nói để thống nhất quản lý, sắp xếp thì mọi người phải ở trọ trong trường. Ôi, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu." Ánh mắt cô nhiễm ý cười, cố ý thở dài nói, "Điều kiện chỗ ở trong trường học rất kém, mùa đông lạnh, mùa hè nóng, một tầng có hai nhà vệ sinh, mùi hôi thối bay khắp tòa nhà.
Hơn nữa, tố chất sinh viên ở ký túc xá không đồng đều, thường xuyên mất đồ.”
Đó chỉ là điều kiện khi cô vào đại học lúc ấy, hiện giờ chỉ sợ còn tệ hơn thế nhiều.
Tần Nguyên Cửu cụp mắt xuống, gật đầu: “Như vậy cũng tốt, tuy chúng ta là vợ chồng, nhưng em vẫn chưa đối mặt được với quan hệ của chúng ta, anh sợ chúng ta ngủ chung giường mỗi đêm sẽ không chịu nổi.
Hoặc là anh không để ý đến nguyện vọng của em, công khai quan hệ, hoặc anh sẽ tự thiêu. Cho nên đến lúc đó, chúng ta tách ra ở cũng tốt."
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, tại sao lại không như cô nghĩ?
Chẳng lẽ không phải anh vì mỗi đêm không thể ôm người đẹp trong vòng tay ngủ mã phải nghĩ biện pháp cố gắng xin cho cô ở ngoại trú sao?
Dựa vào đâu anh có thể thong thả sống trong căn biệt thự hai tầng rộng rãi, sáng sủa, sạch sẽ, thoải mái, trong khi cô phải sống trong ký túc xá một phòng mười người chật hẹp, tối tăm và đầy mùi ngũ cốc!
Tại sao vận mệnh cá chép tươi đẹp của cô không hoạt động?
Họ đi thẳng đến căn tin thứ ba, tầng một đã chật kín người, tầng hai có vẻ trống trải hơn rất nhiều, những người có thể ăn ở đây đều là giảng viên, công nhân viên chức độc thân hoặc là sinh viên có điều kiện gia đình tốt, dù là trang phục hay cử chỉ đều cao hơn.
"Bảo Nhi, ngày đầu tiên đến trường có thuận lợi không? Sao lại đến muộn thế này?" Bà nội và ông nội Kha đã bày đồ ăn lên bàn, thấy cháu gái tới thì vội vàng cười chào đón.