Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 207
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:56:49
Lượt xem: 7
Mẹ Kha cũng cười với vẻ mặt rất tự hào, “Là bọn nhỏ nuôi chơi thôi, con vẹt nhỏ này đã được dạy dỗ từ nhỏ, cho nên học tập rất tốt.”
Vừa nói chuyện, bà vừa bắt đầu nấu cơm không ngừng nghỉ,tuy nhiên bà cũng không quên cho Vân Bảo Nhi một phần lớn.
Kha Mỹ Ngu bối rối nhìn thức ăn tới mê người.
Cô dường như có thể ngửi được mùi thơm, nhưng hiện tại cô chỉ là một con vẹt, làm sao có thể ăn được?
Vân Mộng Hạ Vũ
Tần Nguyên Cửu bưng thức ăn đến trước mặt mình, cười nói: "Mẹ, mấy ngày nay Vân Bảo Nhi ăn nhiều quá, đang tìm đá tiêu hóa khắp nơi.”
Kha Mỹ Ngu vội vàng vỗ bụng, học giọng Vân Bảo Nhi nói chuyện: "Chim không đói bụng, chim chỉ nhìn xem.."
Cô nói ra những lời đẫm nước mắt, phụt, cô mới không muốn xem như xem phim.
Cũng may tốc độ của mẹ Kha và Tần Nguyên Cửu đều rất nhanh, sau khi tiết học kết thúc, các học sinh đều lao ra khỏi phòng học, còn Kha Mỹ Ngu mang theo cặp sách chậm rãi đi phía sau.
Cô và Tần Nguyên Cửu gặp nhau ở một khuôn viên nhỏ bí mật trên đường đến văn phòng, ăn cơm xong, mới vui vẻ đi tìm cô Triệu.
Các giáo viên được đối xử tốt hơn học sinh nhiều, giữa bọn họ cũng âm thầm ganh đua với nhau, có rất ít người chen chúc mua cơm giống học sinh, hầu hết là về nhà ăn, hoặc đi tới tầng hai căn tin ở gần đó ăn những món nhỏ.
Dạy xong thì trở lại cất đồ đạc và điền vào bảng chấm công.
Cô Triệu là tổ trưởng, bà ta đã giữ bọn họ ở lại để họp ngắn về cách thắt chặt kỷ luật và học tập của sinh viên năm nhất.
Bà ta viết được mười phút, khi mọi người không nhịn được lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn thì Kha Mỹ Ngu cũng mang bản kiểm điểm tới.
“Sao bây giờ mới đến? Không lẽ tôi phải liên tục thúc giục thì em mới tới đúng không?”
Cô Triệu cau mày không vui.
Tâm trí bàn tán của các giáo viên khác bị trỗi dậy.
Thân là giáo viên, đương nhiên bọn họ sẽ chú ý đến Kha Mỹ đứng đầu học viện ngoại ngữ này.
Từ lúc học sinh được phân đến học viện, bọn họ cũng đã từng thấy thông tin của Kha Mỹ Ngu, cũng đã nhìn thấy ảnh chụp dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của cô ở trên bảng biểu.
Chỉ là bọn họ không ngờ tới ngày thứ hai sau khai giảng, đứa nhỏ này đã bị tổ trưởng Triệu bắt đến văn phòng.
Kha Mỹ Ngu cười khẽ nói: "Cô Triệu, đây là lần đầu tiên em tới văn phòng nên không biết đường, cho nên mới tới chậm, thực sự xin lỗi cô."
“Đã đến văn phòng rồi, thì bỏ ngay cái điệu cười cợt của em đi, đây là nơi nghiêm túc! Hơn nữa, sai chính là sai, lấy đâu ra nhiều lý do như vậy?"
Lần này cô Triệu hoàn toàn không giấu giếm, thoải mái nổi đóa, giống như những giáo viên bình thường trách cứ học sinh kém, không chút nể mặt.
Các giáo viên khác đều lặng lẽ làm bộ thu dọn đồ đạc của mình, nhưng chân lại giống như bị dính keo 502, không chút nhúc nhích, dựng thẳng tai lên nghe.
Kha Mỹ Ngu thu lại nụ cười, cụp mắt xuống, hai tay đưa bản kiểm điểm ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-207.html.]
Cô Triệu không thèm liếc mắt một cái, bà ta đập vài tờ bản kiểm điểm xuống bàn, "Bản kiểm điểm là viết cho chính em, em đã dùng bao nhiêu thái độ thành tâm và ăn năn, chắc bản thân em còn hiểu rõ hơn tôi nhiều.
Nào, nói cho tôi biết, cũng nói cho các giáo viên ở đây biết, rốt cuộc em đã làm sai ở đâu, tại sao tôi lại yêu cầu em viết bản kiểm điểm, còn người khác thì không?”
Kha Mỹ Ngu cũng hoang mang lắc đầu: “Cô Triệu, nói thật em cũng không rõ em có chỗ nào khiến cô không vui. Cô nói nhất định phải dọn đến ký túc xá ở, không được ngủ bên ngoài, em rất nghe lời làm thủ tục nhận phòng, nhưng vì không có phòng, nên được sắp xếp ở phòng 314 tòa nhà số 13.”
Sắc mặt cô Triệu rất khó coi.
Nếu là học sinh bình thường, nhất định sẽ nghiêm túc xem xét sai lầm của mình, sau đó thành khẩn xin lỗi.
Bà ta cho rằng tính tình Kha Mỹ Ngu rất kiêu ngạo, sẽ không giải thích điều gì với thái độ khinh thường, thậm chí kiêu ngạo không chịu thừa nhận mình sai. Dù sao Kha Mỹ Ngu cũng không làm gì sai.
Nhưng ở trước mặt các giáo viên, loại thái độ này của Kha Mỹ Ngu chính là không tôn trọng giáo viên, không tuân thủ kỷ luật, tính cách rất tệ, chuyện này liên quan đến phẩm chất làm người của cô!
Cho dù Kha Mỹ Ngu học giỏi đến đâu thì cô cũng không được điểm cao trong mắt các giáo viên.
Nhưng cô Triệu chưa bao giờ nghĩ Kha Mỹ Ngu là cái gai trong mắt, thế nhưng lại hành động vô lý, bắt đầu vạch trần lai lịch của chính mình.
Bà ta rất muốn nói và khiển trách Kha Mỹ Ngu, nhưng đối phương nói rất nhanh, khiến bà nhất thời không thể chen miệng vào. Bà ta lại không biết mình bị người ta thôi miên nhẹ, thế cho nên miệng đã thoát khỏi sự khống chế của bộ não.
"Cô Triệu, em không thích đạo đức giả, cô đã nói những gì khi giới thiệu bản thân? Thật ra vui vẻ giúp người tùy thuộc vào tâm trạng, mọi người thử sờ n.g.ự.c của mình xem, lần nào cũng thực sự thích giúp đỡ người khác sao?
Là hư vinh, hay là thật sự dâng hiến vị tha như một vị thánh, hay chỉ giúp đỡ người khác để tự thỏa mãn bản thân?
Cô Triệu, bài tập hôm qua em đã làm xong, cũng đã ôn tập và chuẩn bị bài mới, tại sao phải ở lại phòng học lãng phí thời gian, mà không phải quay về ký túc xá để nghỉ ngơi, dưỡng sức cho việc học tập sinh hoạt ngày hôm sau?
Em có ý thức rất tốt về thời gian, biết nên làm gì vào lúc nào, buổi sáng em đến lớp sớm hơn yêu cầu của giáo viên vài phút, cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ học thuộc lòng.
Em tự nhận mình tương đối ngoan, tại sao cô Triệu vẫn luôn muốn kéo b.í.m tóc của em? Cô chính là đang làm khó em, để cho một mình em đăng ký tham gia tiết mục đón học sinh mới, còn phải chịu gánh nặng không lấy được thành tích trung bình trở lên thì bị trừ năm tín chỉ.
Cô cần gì phải làm khó những bạn học khác, để cho bọn họ bị em liên lụy. Bọn họ không có nhiều nền tảng ngoại ngữ, trước khi cô lên lớp giảng bài, bọn họ phải tới sớm 20 phút để đọc bài, lại còn phải học thuộc lòng đoạn văn hơn 500 từ...
Hơn nữa mọi chuyện đều liên quan với nhau, em cũng đã hỏi qua rồi, các lớp khác không hề có cường độ học tập như vậy...
Mọi người nói cô luôn thích làm khó các nữ sinh xinh đẹp, huống chi cháu gái cô là Dư Mộng Ni. Cô ấy thích bạn trai của em, cô tìm em như vậy, em có thể hiểu được.
Dưới áp lực có thể kích thích tiềm năng của con người, em lặng lẽ chịu đựng là được, em hi vọng cô sẽ khoan dung hơn đối với những bạn học sinh khác. Nếu không, em sợ bọn họ quá áp lực, xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, điều này sẽ khiến em phải bất an suốt quãng đời còn lại…”
Sau những chất vấn cực kỳ ủy khuất và tường tận của cô, mọi người vừa khiếp sợ vừa khinh bỉ nhìn về phía giáo viên Triệu. Đây là điều một giáo viên có thể làm sao?
Đồng thời trong thâm tâm bọn họ cũng nhận định, chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên.
Bởi vì trước kia trong lớp cô Triệu quả thật từng xuất hiện một số chuyện, nhưng bọn họ đương nhiên đứng về phía bà ta, vì họ cho rằng những học sinh kia có thành tích tốt nhưng phẩm hạnh không đứng đắn...
Dù sao phẩm hạnh của học sinh không đứng đắn được phản ánh hết lần này đến lần khác qua lời của mọi người, đi muộn về sớm, cố ý bôi nhọ tập thể, để cho mọi người ấn tượng sâu sắc.
Tại sao chuyện này không xảy ra ở các lớp khác?
Trước kia bọn họ cũng đã thảo luận qua, chỉ tưởng giáo viên Triệu là tổ trưởng, có yêu cầu nghiêm khắc đối với học sinh, mới gây nên phản ứng dữ dội từ các học sinh.
Nếu như chuyện Kha Mỹ Ngu nói là thật, vậy chẳng phải bọn họ chính là công cụ báo thù riêng của cô Triệu hay sao?