Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-11-01 05:57:27
Lượt xem: 4
Kha Mỹ Ngu là người đã nhận được nền giáo dục tốt nhất trên thế giới, đặc biệt là một số kỹ năng cần thiết cho cô chủ nhà giàu, tất cả đều được giảng dạy bởi những gia sư hàng đầu.
Không khí học tập cô thích tương đối nhẹ nhàng thoải mái, có thể nắm vững kiến thức và kỹ năng một cách triệt để, nhưng vẫn có thể tận hưởng được niềm vui và cuộc sống.
Thế giới rộng lớn, người có năng lực cũng nhiều như vậy, đương nhiên sẽ có không ít người đủ điều kiện này.
Đến mức cô lồng bài giảng vào các câu nói đùa. Bài luận ngắn hai trăm chữ, cô biến nó trở thành bài tập tổng hợp kiến thức, bao gồm từ vựng, ngữ pháp, văn phong của người nước ngoài, triết lý cuộc sống,... Tất cả đều vui vẻ hòa quyện vào nhau.
Chưa kể những học sinh không có kiến thức nghe đến mức mê say, ngay cả Tần Nguyên Cửu cũng không khỏi ngơ ngác nhìn cô, cô đã bao giờ nói chuyện thú vị và dõng dạc như vậy trước mặt anh chưa?
Cô đúng là một cô gái bí ẩn, lúc nào cũng mang đến cho anh sự mới mẻ và bất ngờ. Mỗi lần anh nghĩ mình đã hiểu rõ về cô, thì giây tiếp theo sẽ có một hiện thực phủ nhận kết luận này.
Hai tiếng trôi qua, mọi người mới bình tĩnh lại, nụ cười trên mặt vẫn không thể dừng lại được, khiến cho cơ miệng có chút nhức mỏi.
Bọn họ giống như vừa được nghe một buổi tọa đàm chất lượng cao, tiếp thu được rất nhiều thứ quý giá. Ngay cả tư duy và tầm nhìn cũng được mở rộng rất nhiều.
Nếu trước đây họ là ếch ngồi đáy giếng, thì Kha Mỹ Ngu là người đưa thang đến, giúp họ nhảy lên miệng giếng, tiếp nhận kiến thức chào đón tương lai!
Họ nhớ cách phát âm chính xác của một nửa số từ, phần còn lại không nhớ được hoặc cách sử dụng những câu quan trọng cũng được họ chép lại hơn mười trang.
Hai tiếng đồng hồ chấn động tâm hồn, đồng thời cảm nhận được sự tiến bộ của bản thân, khiến họ hào hứng và mong chờ hơn vào Góc ngoại ngữ trong tương lai. Hơn nữa, trong lòng họ còn háo hức đến mức muốn kéo bạn cùng lớp và ký túc xá đến tham gia cùng mình.
Trên mặt Kha Mỹ Ngu cũng đầy ý cười, vừa rồi điểm hòa bình của cô đã không ngừng tăng lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có hơn hai trăm sinh viên có mặt, mỗi người tăng một hai điểm cũng là một con số cực kỳ đáng mừng.
Đối với cô, đây không khác gì một công việc bán thời gian để kiếm sống!
"Bạn học Kha, mình thực sự không nỡ để bài giảng hay như vậy trôi qua một lần, nên vừa rồi đã ghi âm hết toàn bộ bài giảng của bạn. Ngày mai Góc ngoại ngữ sẽ tiếp tục được mở, các học sinh không có mặt ở đây có thể nghe máy ghi âm." Tổ trưởng hưng phấn nói: "Bài giảng của bạn học Kha thực sự rất hay. Tôi nghĩ bây giờ bạn làm giáo viên cũng sẽ không có sinh viên nào phản đối!"
Kha Mỹ Ngu cười gật đầu.
Thói quen hàng ngày của cô cũng là ghi âm, tục ngữ có câu trí nhớ tốt không bằng một cây bút tồi. Khả năng tập trung của một người có hạn, nói không chừng một lúc nào đó sẽ phải tham khảo các bản ghi âm, hoặc gặp phải chuyện gì đó thì cũng có thể lục lại những bức ảnh.
Lời của tổ trưởng đã gợi ý cho cô.
Kha Mỹ Ngu dự định quay về, ghi âm lại kết quả thành tích hai tiếng đồng hồ của mình. Nhìn vẻ mặt phấn khởi và vui vẻ trên khuôn mặt của những sinh viên này, cô biết mình đã thể hiện rất tốt, thậm chí là xuất sắc.
Nếu đã như vậy, cô sẽ ghi âm lại những bài giảng này để cho nhiều người nghe hơn, không biết điểm hòa bình trong hệ thống của cô có gì thay đổi không nhỉ?
Kha Mỹ Ngu kìm nén sự háo hức trong mình, chỉ cần đợi tối mai một nhóm sinh viên khác đến Góc ngoại ngữ nghe đoạn ghi âm, như vậy có thể chứng minh phương pháp này có khả thi hay không.
Vừa rồi để đảm bảo hiệu quả của bài giảng, cô không quên rót linh lực vào giọng nói của mình để tất cả sinh viên có mặt có thể nghe rõ, mà không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn hay tiếng rè của loa.
Lúc này bụng của cô lại trống rỗng, Kha Mỹ Ngu lấy từ trong túi ra một hộp mật ba dao, ngồi trên xe của Tần Nguyên Cửu, vừa ăn vừa cười nói: "Anh Cửu, anh thấy thế nào? Có phải em giỏi lắm đúng không?”
Tần Nguyên Cửu cười khẽ, cô bé này ở trước mặt người ngoài còn dè dặt, nhưng ở trước mặt mình lại không giấu được vẻ đắc ý: "Thật sự nằm ngoài dự đoán của anh, có lẽ em vào đại học làm giáo viên cũng không tệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-231.html.]
Kha Mỹ Ngu liên tục lắc đầu: "Không được, em đã học nhiều năm như vậy rồi. Học xong đại học hai năm, sau đó lại học lên cao học, đến cuối cùng tốt nghiệp vẫn phải ở lại trường học sao?
Anh không biết nỗi sợ của học sinh dở khi bị kỳ thi chi phối đâu, cho dù sau này em làm giáo viên thì cũng vậy thôi!"
Kha Mỹ Ngu không biết những người khác thế nào, nhưng cô ở mạt thế mười năm, vẫn thường xuyên mơ về kỳ thi đại học, lúc nào cũng băn khoăn và lo lắng. Cô không muốn cả đời mình bị nỗi sợ hãi này chi phối.
"Được, không làm thì không làm." Tần Nguyên Cửu cười nói: "Em có nghĩ đến tương lai bao giờ chưa? Ví dụ như sau khi tốt nghiệp, em muốn làm gì?"
"Không có, còn bốn năm năm nữa, sao phải lo lắng trước như vậy?" Kha Mỹ Ngu dứt khoát lắc đầu: "Nghĩ đến những chuyện này, không bằng nghĩ hôm nay về nhà ăn gì còn hơn."
Tần Nguyên Cửu lắc đầu bất lực: "Cho dù sau này em làm gì, có kế hoạch hay không, chỉ cần em vui vẻ là được. Em còn nhớ mình nợ anh một yêu cầu không?"
Kha Mỹ Ngu tò mò thò đầu về trước: "Sao vậy, bây giờ anh muốn đòi nợ em sao? Đòi cái gì anh cứ nói, mấy chuyện g.i.ế.c người cướp của em không làm đâu.”
Tần Nguyên Cửu vừa rồi đạp xe rất chậm, lý do là vì Kha Mỹ Ngu không thể trúng gió trong khi ăn.
Bây giờ anh em nhà họ Kha đã dẫn người đến trước mặt, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
4 màn đêm.
Kha Mỹ Ngu còn đang ngậm ba miếng mật ba d.a.o trong miệng, lập tức nhảy xuống xe: "Anh… anh muốn đòi gì ở đây?
Anh Cửu, anh đã hứa với em là không ép buộc em mà…
Không phải chúng ta đã thỏa thuận hai năm rồi sao?"
Tần Nguyên Cửu không nói lời nào, bước từng bước một đến gần cô.
Kha Mỹ Ngu căng thẳng nuốt nước bọt, cười bối rối lùi lại phía sau, cuối cùng bị anh dồn vào gốc cây.
Tần Nguyên Cửu nghiêng người nói: "Hửm? Rốt cuộc trong đầu em đang suy nghĩ gì vậy? Thì ra em rất mong chờ điều này?
Vốn dĩ anh không định làm gì đâu, nhưng nhờ em nhắc nên chậc chậc… Đêm khuya trăng thanh gió mát như vậy, rất thích hợp để xảy ra gì đó, hơn nữa chúng ta cũng là vợ chồng được tổ chức công nhận..."
Nói xong, anh thực sự đặt một tay quanh chiếc eo thon của cô rồi hôn lên môi cô.
Nụ hôn của Tần Nguyên Cửu như có ma lực, khiến Kha Mỹ Ngu cảm nhận rõ ràng mình đang được trân trọng và yêu thương, khiến cô khó mà phản kháng được.
"Đồ ngốc." Lúc Tần Nguyên Cửu sắp mất tự chủ, cuối cùng anh vẫn dừng lại, tựa nửa trọng lượng của mình lên người cô: "Yêu cầu của anh không phải cái này."
Kha Mỹ Ngu sửng sốt, tức giận nói: "Vậy vừa rồi anh mới làm cái gì?"
"Chẳng lẽ đó không phải là lời mời gọi nhiệt tình của em sao? Phụ nữ mà, lúc nào cũng mạnh miệng. Miệng thì nói không muốn, nhưng trên thực tế lại công khai ra ám hiệu cho anh. Sao anh có thể từ chối cho được?" Tần Nguyên Cửu nhẹ giọng người. Trước khi cô nổi giận, anh phải nghiêm túc thay đổi chủ đề.
"Yêu cầu của anh rất đơn giản, đó là…" Anh nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi trên má lên tai cô, mong chờ và khao khát nói: "Chúng ta có thể nắm tay nhau đi suốt cuộc đời, cho dù mưa gió thăng trầm cũng không buông tay nhau được không?"
Kha Mỹ Ngu kinh ngạc nhìn anh.
Thực ra theo cô nghĩ, câu này đáng lẽ phải do cô nói ra. Dù sao thì cô đến thế giới này là do hệ thống dẫn dắt, mà nhân vật chủ chốt chính là anh!