Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-10-30 20:53:53
Lượt xem: 77
Nghe vậy, Kha Mỹ Ngu vội vàng đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng hai vòng rồi bước nhanh ra ngoài: "Bà nội, mẹ, con không ăn cơm ở nhà, con cùng đồng chí Tần lên thị trấn mua chút đồ."
"Này, Ngu Bảo Nhi cháu mang một ít trứng luộc…" Bà cụ cầm hai quả trứng gà đuổi theo nhưng đã không còn thấy bóng dáng của cô.
Mẹ Kha cũng thắc mắc lẩm bẩm: "Con bé này có việc gì mà vội thế? Tối qua không nói gì, bây giờ lại vội vàng không kịp thay quần áo, chải đầu, rửa mặt, con thấy lo quá."
"Có Tiểu Tần bên cạnh thì con lo cái gì?" Bà cụ cười ha hả nói, không chút lo lắng.
Sau đó, bà cực kỳ thần bí lại gần, thì thầm với mẹ Kha: "Lần trước Thiên Lỗi đến đưa thịt hoẵng, biết Ngu Bảo Nhi muốn xây nhà, từ sáng sớm đã khiêng nguyên một con lợn rừng tìm người xử lý rồi."
"Con đừng để ai biết, mỗi lần lấy ra một ít nấu cơm cho công nhân, thỉnh thoảng bảo thằng bốn tản bộ lên thị trấn một vòng, cho mọi người biết là chúng ta mua thịt."
Nhà ngoại của bà cụ phải đi vòng qua mấy ngọn núi, là người miền núi thật sự, cuộc sống vô cùng nghèo khó. Nhưng vào những ngày lễ tết, những đứa cháu của bà cụ sẽ không ngại vất vả khiêng quà từ trên núi xuống.
Có điều mấy lúc như vậy cũng không nhiều lắm, mẹ Kha cười đáp: "Mẹ, anh em Thiên Lỗi chúng nó khó khăn, vậy mà có cái gì ngon cũng nhớ tới mẹ."
"Chờ xây nhà xong, để cha bọn nhỏ đưa Ngu Bảo Nhi và con rể đến thôn An Nam nhận người nhà một chút!"
Bà cụ gật đầu, cảm khái nói: "Ừm, nên đi đi, nhắc lại nhớ, bao nhiêu năm rồi mẹ chưa trở về, toàn là mấy đứa Thiên Lỗi tới tặng lễ. Cũng không biết bao giờ mới có thể trở về đây."
"Mẹ, Tiểu Ngư Nhi vừa kết hôn, sau này mẹ còn phải hưởng phúc dài dài, đừng nghĩ đến mấy chuyện này nữa."
"Ừ, ừ, ừ, một ngày vui như vậy, nhắc đến chuyện này làm gì không biết?"
Bên này mẹ chồng nàng dâu bận bịu chuẩn bị cơm nước, bên kia Kha Mỹ Ngu chạy đến chuồng bò như một cơn gió thấy cửa phòng Tần Nguyên Cửu khép hờ thì lập tức đẩy ra.
Người đàn ông quay lưng ra cửa, đang cầm một chiếc khăn lau mồ hôi trên người.
Trên tấm lưng rộng săn chắc, các múi cơ chắc khỏe nổi rõ, mặc dù cách xa mấy mét, nhưng Kha Mỹ Ngu cũng có thể cảm nhận được hơi thở nội tiết tố ấm áp và mạnh mẽ của người đàn ông.
Cô vội vàng quay lưng đi, nghĩ đến cảnh Đường Ngải Du ở sát vách nhìn anh chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi: "Sao anh thay quần áo mà không đóng cửa lại?
Tần Nguyên Cửu chậm rãi lau xong, mặc quần áo vào, cười lạnh một tiếng: "Ngoại trừ cô có gan không gõ cửa mà xông vào nhà đàn ông ra, thì còn có ai vô lễ như thế?"
Kha Mỹ Ngu hừ một tiếng: "Tôi có việc gấp!"
"Ồ, vậy sao." Tần Nguyên Cửu khẽ cau mày, thấy cô mặc một cái áo khoác bông mỏng bị nhàu nát khi ngủ, đầu tóc rối bời xù lên, nhếch môi dưới, vẫn nhàn nhạt hỏi: "Cô thì có việc gì gấp?"
"Tôi…" Kha Mỹ Ngu vừa mở miệng, lập tức nhận ra mình quá xúc động.
Cô chỉ là lo lắng cho những đứa trẻ bị bắt cóc cùng bánh bao nhỏ kia, nhưng lại không xác nhận giấc mơ là thật hay giả.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn nữa, sao cô có thể giải thích với anh, lý do mình biết chuyện xảy ra ở kinh đô, cách đây một ngàn cây số?
Nếu như nói mình mơ thấy, nhất định sẽ bị mọi người cười cho qua, hoặc là bị người có ý xấu công khai phê bình!
"Sao vậy?" Tần Nguyên Cửu tiến lên một bước.
Mặc dù đã là cuối thu, nhưng Kha Mỹ Ngu vội vàng ra ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, mà Tần Nguyên Cửu cũng tập luyện về sớm, mặc áo ba lỗ nên cô có thể cảm nhận được hơi nóng cuồn cuộn trong không khí.
"Có gì muốn nói thì nói đi, chúng ta đã lấy giấy chứng nhận rồi, có vinh cùng hưởng có nhục cùng chịu."
Kha Mỹ Ngu cắn môi, nghiêng đầu nhìn anh.
Vẻ mặt lạnh lùng, không kiên nhẫn lúc trước đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc xen lẫn chút lo lắng cô không xác định được.
"Vậy… Anh bảo tôi nói, là tôi có thể nói sao?"
Cô suy nghĩ, loại tình huống này chỉ mới bắt đầu, chắc chắn không phải là lần cuối cùng.
Giống như Tần Nguyên Cửu đã nói, hai người bọn họ là vợ chồng, sau này sẽ ngày đêm bên nhau.
Cô có thể giấu được ông bà, cha mẹ và các anh, nhưng khó mà giấu được trùm phản diện nhiều lần.
Nếu vậy cô thà thẳng thắn luôn còn hơn, tục ngữ nói ba thợ giày thối hơn Gia Cát Lượng*, kiểu gì một mình Tần Nguyên Cửu chẳng bằng ít nhất hai thợ giày?
(*Ba thợ giày hơn Gia Cát Lượng là câu nói phổ biến, có nghĩa là ba người có tài năng tầm thường cùng nhau chung sức và động não thì có thể nghĩ ra những chiến lược chu đáo hơn Gia Cát Lượng. Ý nói TNC có thể nghĩ cách giúp.)
"Nói." Tần Nguyên Cửu gật đầu, lấy bình tráng men ra pha hai cốc sữa bột, đưa cho cô một cốc.
Kha Mỹ Ngu nhận lấy, thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế.
Tần Nguyên Cửu đang ngồi trên ghế, thế là cô trực tiếp ngồi lên giường, cầm chiếc cốc hơi nóng, ngửi ngửi mùi sữa thơm, thỏa mãn thở dài, nhấp một ngụm rồi nói: "Bánh bao nhỏ được cha đón đi rồi, nhưng không hiểu sao tôi lại nằm mơ."
"Tôi mơ thấy bánh bao nhỏ bị người kia bán cho con buôn với giá năm trăm đồng. Sau đó bị đưa đến kinh đô, ở cùng một đám trẻ con trong tứ hợp viện cũ nát dơ dáy bẩn thỉu gần nhà ga."
"Bọn chúng bị bọn buôn người huấn luyện rồi mới bán cho nhà giàu, bánh bao cũng vậy, nhưng đứa nhỏ này quá bướng bỉnh, luôn muốn về nhà, cuối cùng bị hai vợ chồng kia đánh chết!"
Nói đến đây, cô hận nghiến răng nghiến lợi, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Tôi biết giấc mơ này của mình có chút hoang đường, nhưng tình tiết trong giấc mơ quá chi tiết, hơn nữa tôi còn nhớ rõ những kẻ buôn người đó ở nhà khách nào, bọn nhỏ lớn lên trông ra sao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-26.html.]
Tần Nguyên Cửu rũ mắt xuống: "Cho nên, cô cho rằng Lư Việt Hải được cô cứu, nhưng những đứa trẻ khác vẫn bị đưa đến tứ hợp viện ở kinh đô?"
"Đúng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, những đứa bé này đều là cốt nhục của cha mẹ, mất đi rồi sẽ tan nát cả một gia đình đó!"
Kha Mỹ Ngu háo hức nhìn anh: "Đồng chí Tần, anh là người thông minh nhất, nghĩ cách gì đi mà. Lỡ đâu đây là sự thật thì những đứa trẻ đó sẽ được cứu, còn bọn buôn người kia cũng bị hốt gọn! Đây là công lao lớn lắm nha."
Tần Nguyên Cửu ma sát thành cốc, vô cảm cười lạnh: "Liên quan gì đến tôi?"
Kha Mỹ Ngu kinh ngạc nhìn anh: "Nhưng… nhưng không phải lúc trước anh cứu được bánh bao nhỏ sao?"
Chẳng lẽ bây giờ trùm phản diện đã lạnh tình lạnh phổi đến mức hết thuốc chữa rồi?
"Cái này à." Anh ngẩng đầu lạnh nhạt nói: "Đó là bởi vì người kia đụng trúng tôi, nên tôi đánh ngất anh ta, ăn miếng trả miếng thuận tiện hoà ân cứu mạng với cô, có vấn đề gì đâu?"
Kha Mỹ Ngu lập tức nói: "Anh làm hỏng đường kiếm tiền của người ta, kiểu gì người ta cũng sẽ đến làm phiền anh. Chúng ta phải hành động trước! Anh vừa mới nói chúng ta là vợ chồng, chuyện này chắc chắn tôi phải can thiệp, không lẽ anh định đứng nhìn?"
"Muốn tôi giúp?" Tần Nguyên Cửu nhíu nhíu mày.
"Đồng chí Tần có nhiều biện pháp, có thể xây nhà gạch trong thôn thì còn gì mà không làm được?" Kha Mỹ Ngu cười he he, hai tay chắp lại, trên mặt lộ ra chờ mong.
"Không phải là không thể." Anh uống một hớp sữa lớn, chậm rãi nói: "Con người tôi trước giờ làm gì cũng phải có qua có lại."
"Tất nhiên, đồng chí Tần là ân nhân cứu mạng của những đứa trẻ kia, nhất định cha mẹ chúng sẽ sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của anh." Kha Mỹ Ngu gật đầu liên tục.
Tần Nguyên Cửu đặt chiếc cốc trong tay xuống, bỗng nhiên tiến lên phía trước.
Kha Mỹ Ngu vô thức ngả người ra sau, kết quả bị người ta kéo vào trong lòng.
Cô không nhịn được nóng mặt đẩy anh ra trách móc: "Đồng chí Tần, anh, nói chuyện đàng hoàng đi..."
"Kha Mỹ Ngu." Tần Nguyên Cửu khàn giọng nói: "Bọn chúng không liên quan gì đến tôi, cô mới là người nhờ tôi giúp!"
"Hả?" Kha Mỹ Ngu đưa tay áp vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, hai gò má ửng hồng, nghi hoặc hỏi: "Không phải đều có ý giống nhau sao?"
"Sống chết, giàu nghèo của những đứa trẻ đó không liên quan gì đến tôi." Anh gằn từng chữ: "Tôi không có lòng tốt đó, gia đình mình tan nát sao phải đi bố thí cho người ta! Mỗi người đều có con đường của mình, sinh lão bệnh tử, cuối cùng đều trở về với cát bụi, cô hiểu không?"
Kha Mỹ Ngu sững sờ, nhìn người đàn ông nhếch một nụ cười giễu cợt trước mặt, hốc mắt đột nhiên chua chua.
"Tôi xin lỗi." Cô có chút không biết phải làm sao.
Không đợi cô nói gì thêm, Tần Nguyên Cửu đã đứng lên, cầm lấy áo khoác trên giường mặc lên người: "Nếu như tôi đồng ý giúp đỡ, bởi vì cô là vợ của tôi, thì tôi nhận lại được cái gì?"
Kha Mỹ Ngu thở mạnh một cái!
Đúng là dọa cô sợ hãi mà!
Kha Mỹ Ngu phồng má nhìn anh chằm chằm: "Anh muốn cái gì? Tôi chỉ là một cô gái nông thôn, không tiền không thế, chỉ có thể làm những gì có thể cho anh."
"Ví dụ như?" Tần Nguyên Cửu lập tức hỏi.
"Ví dụ như." Kha Mỹ Ngu gãi đầu: "Như nấu cơm? Nhưng anh phải rửa bát!"
"Hửm, được, đi thôi." Anh đi thẳng ra cửa.
Chỉ như vậy?
Kha Mỹ Ngu ngơ ngác đi theo, vừa rồi trùm phản diện chuẩn bị kỹ càng như vậy, là để cùng cô thảo luận việc nhà sau khi kết hôn sao?
Đợi đến khi cô muộn màng nhận ra mình vừa bán bản thân, Tần Nguyên Cửu đã đưa cô đến nhà họ Kha.
"Chúng ta không đi thị trấn sao?"
"Cô định đi lên thị trấn như vậy sao?" Tần Nguyên Cửu cười nhạo nói.
Kha Mỹ Ngu cúi đầu nhìn xuống, toàn thân cứng đờ, vừa phủi đất vừa chạy vào nhà.
Khi cô dừng lại, cứng ngắc quay đầu nhìn vào gương, chỉ thấy người phụ nữ bên trong như cái ổ gà, mặc chiếc áo sơ mi vải hoa nhàu nhĩ tuột hai cúc, khóe miệng còn dính một ít nước quả mọng màu tím, đang ngây ngốc nhìn mình chằm chằm…
Không thể chấp nhận được!
Cô vừa dùng dáng vẻ này, ở trong phòng cò kè với Tần Nguyên Cửu?
Kha Mỹ Ngu nghiêm mặt, lại gọi qua cửa sổ, sai cháu trai mang nước tới tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo.
Người nhà họ Kha đang nồng nhiệt mời Tần Nguyên Cửu ăn sáng.
"Con bé này." Mẹ Kha thấy con gái đi ra, dí trán cô: "Cho dù Tiểu Tần có thích con đến đâu thì con cũng phải để ý bản thân một chút, vừa rồi là thế nào? Con nhóc điên, còn tưởng mình vẫn là con gái trong nhà sao?"
"Mẹ, con đói." Kha Mỹ Ngu méo môi.
Giọng nói mềm mại như sáp, ngây thơ hết mức, khiến mọi người nhao nhao đi lấy cơm cho cô ăn, bỏ lại Tần Nguyên Cửu ngồi phơi tại chỗ.
Kha Mỹ Ngu cầm bát mì canh thịt lợn rừng hầm đậu giác, dương dương đắc ý hếch cằm với Tần Nguyên Cửu, a ô ăn một miếng lớn.