Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Được Cưng Chiều - Chương 266
Cập nhật lúc: 2024-11-01 11:45:49
Lượt xem: 7
Ứng Yến mở cửa bước vào, mũi mấp máy, lập tức xoay người đóng cửa lại, cởi mũ đặt trên tủ trước cửa, rửa tay xong liền xông tới, đầu tiên ôm Kha Mỹ Ngu hôn thật mạnh, sau đó cười nói: “Vẫn là người có vợ hạnh phúc, về nhà còn có đồ ăn ngon.
Trước kia lúc anh tham gia quân ngũ, mặc dù trong bụng như có ác thú, ăn thế nào cũng không đủ no, nhưng đồ ăn ở nhà ăn quả thực không ngon, vừa bước vào phòng liền ngửi thấy hương vị này, bụng ngay lập tức có thể no một nửa.”
Nhìn anh cười nhớ lại chuyện cũ, Kha Mỹ Ngu đưa một đĩa thịt vừa nướng xong tới.
Dụng cụ nhà bếp không thể lấy thoải mái ra được nữa nên cô hỏi phòng bếp làm lưới sắt, nướng đồ ngay trước cửa, ngoài thịt xiên nguyên chất còn có tỏi nướng, tỏi nhuyễn cà tím, đậu que, ớt chuông, nấm hương thịt xuyên, bắp cải, thịt, v.v., và tất nhiên còn có bánh màn thầu cô yêu thích nhất!
Mặc dù ăn thịt nướng trong phòng vào một ngày tháng tám khiến cả hai đều đổ mồ hôi đầm đìa nhưng những món ăn ngon không thể cưỡng lại được.
Ngọn lửa sáng rực, họ vừa nướng vừa ăn, chẳng bao lâu đã ăn xong một giỏ đầy xiên.
Lúc này hai người có cảm giác như vừa tắm nước nóng, mở cửa sổ ra, gió mát thổi vào khiến họ nheo mắt thoải mái.
Kha Mỹ Ngu cầm cốc uống nước bên cửa sổ, trong khi người đàn ông mặc đồ công sở màu đen đang thu dọn đồ đạc gọn gàng, trong ánh hoàng hôn chỉ còn lại một mạt ánh chiều tà, niềm hạnh phúc nhàn nhạt giống như thủy triều dâng lên trên bờ biển, mang theo từng tầng sóng triền miên vỗ vào bờ cát
Sao Ứng Yến không cảm nhận được điều này chứ?
Dọn dẹp xong, nhân lúc màn đêm càng ngày càng dày đặc, anh ôm cô vào lòng, vừa ấm áp mềm mại lại thơm ngát, khiến anh yêu cô thế nào cũng không đủ.
“Vu Nhi.” Anh cọ cọ cổ cô, mê mẩn làn da trắng mịn mềm mại, “Mấy ngày nay anh cảm thấy như đang mơ, không chân thật vậy nhỉ?”
Nghe anh nói vậy, sắc mặt Kha Mỹ Ngu hiện đầy vạch đen, lúc đầu cô còn có thể trả lời cảm động, nhưng mỗi lần đáp lại kết quả là đều lăn lộn trên giường, câu nói này trở thành lời dạo đầu cho màn xin ân ái của anh.
Cô cười lạnh, không khách khí nhéo nhéo phần thịt bên trong cánh tay anh, nghe thấy người đàn ông phối hợp mà hít hà một hơi, hừ nói: “Nằm mơ có đau như vậy không?”
“Ồ, giấc mơ này có vẻ rất chân thật.” Ứng Yến giả vờ gật đầu, “Anh cảm thấy mình không thể phụ lòng giấc mộng xuân này…”
Kha Mỹ Ngu trừng mắt nhìn người đàn ông, "Em phát hiện anh càng ngày càng không biết xấu hổ!"
Ứng Yến cười chiếm lấy sự kinh ngạc của cô, cọ xát, thấp giọng nói: "Anh còn có một thứ càng không biết xấu hổ hơn nữa, em có muốn xem không?"
Lại bị quay cuồng nửa đêm, Kha Mỹ Ngu lười biếng nheo mắt, để Ứng Yến lặng lẽ lấy nước lau người cho cô: "Anh cứ giày vò em thế này, ban ngày anh còn sức lực sao? Thân là cựu binh vương, chẳng lẽ không có ai khiêu chiến anh?”
Ưng Yên thu dọn ổn thỏa rồi leo lên giường, ôm lấy cô, cười nhẹ: “Em đang oán hận vừa rồi anh không gắng sức phục vụ em thoải mái sao?”
“Anh!” Kha Mỹ Ngu trừng mắt nhìn anh, nhẹ giọng trách: “Lần đầu tiên gặp anh, anh còn là một chàng trai nghiêm túc đứng đắn đấy.”
“Nếu lúc này anh trở nên nghiêm túc, em phải xem lại sức hấp dẫn của mình rồi.” Anh lạ lùng mà hôn cô: “Nếu anh nhớ không lầm, lúc trước là ai đứng trước mặt anh ồn ào đòi gả chồng?”
“Hả?” Kha Mỹ Ngu lập tức xoay người, nằm trên người anh, trong mắt tràn đầy vui mừng: “Anh nhớ ra rồi?”
Ứng Yến vén mái tóc rối tung của cô ra sau tai, gật đầu, lại mút môi cô: “Tất nhiên, anh không muốn lãng phí từng chút thời gian ở bên em, điều này không công bằng với em.
Hai chúng ta sớm chiều bên nhau, ký ức ngày xưa lại ùa về.
Chỉ là,” Anh có chút áy náy nói, “Tên thật của anh là Ứng Yến, vì nhà xảy ra chuyện không may nên tạm thời theo họ mẹ, đặt tên là Tần Nguyên Cửu.”
“Anh không cố ý giấu diếm, nhưng chuyện gia đình đã giải quyết xong, không muốn em lo lắng nên vẫn chưa nói gì.”
Kha Mỹ Ngu gật đầu, bởi vì cô là mệnh cá chép nên gặp chuyện tên tuổi này cũng không có gì lạ.
Nhưng hai chữ Ứng Yến có tác động rất lớn với cô, đến bây giờ cô vẫn còn có chút hoảng hốt, như đang ở trong mộng, lại như đang thích ứng với sự việc Ứng Yến và Tần Nguyên Cửu hai hợp làm một, có chút không được tự nhiên, nhưng khả năng thích ứng của cô cũng rất tốt.
Nhìn thấy người con gái trong n.g.ự.c mình hơi mệt mỏi ngủ say, Ứng Yến nhịn không được hôn nhẹ lên môi cô lần nữa, tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của cô.
Có thể quang minh chính đại dùng tên của mình, tái tục tiền duyên với cô, thật sự rất khó khăn.
Ứng Yến biết rất rõ về cô, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự giãy dụa của cô khoảng thời gian trước, lúc đó anh hiểu nếu hai người muốn tiến thêm một bước, bọn họ sẽ cần chút cơ hội. Mà nếu sau khi hai người thành thật với nhau, Vu Nhi phát hiện thực ra anh là Ứng Yến chứ không phải Tần Nguyên Cửu, vậy nhất định sẽ có tai họa lớn đang chờ đợi anh.
Vì vậy bây giờ coi như anh đang đi một bước hiểm, nhưng có vẻ như nguy cơ đã được giải trừ, hai người có thể sống những ngày không biết xấu hổ.
Không uổng công anh đã ăn kiêng hơn nửa năm, suýt nữa thì nghẹn thành bệnh.
Nghĩ về kiếp trước, kể từ khi anh bị lòng đố kỵ đốt sạch lí trí, ỷ vào ân cứu mạng để cô lấy thân báo đáp, mỗi lần gặp nhau đều giống như chiến tranh thế giới, chưa bao giờ có thể chung sống hòa bình đến vậy.
Cô luôn khiến anh phát điên với đủ loại lời nói và hành động, thời thời khắc khắc thách thức tính nhẫn nại của anh.
“Vu Nhi, nếu em hài lòng với cuộc sống hiện giờ, thì anh sẽ luôn là Ứng Yến của những năm 1970, chưa bao giờ bước vào giấc mơ của em, cũng chưa bao giờ trải qua mười năm mạt thế cùng em.” Anh thở dài trong lòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đến bình minh, Kha Mỹ Ngu tỉnh dậy cảm thấy toàn thân hơi đau nhức, nhưng tinh thần lại rất thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-thanh-nu-phu-doc-ac-duoc-cung-chieu/chuong-266.html.]
Cô ngồi dậy, thay quần áo, đọc mấy pháp quyết, cảm thấy minh mẫn sảng khoái, ngay cả nhà cửa cũng trở nên sạch sẽ, giúp cô tiết kiệm rất nhiều thời gian chải chuốt và làm việc nhà!
Đây có thể coi là thời gian thuận lợi nhất đối với cô kể từ khi cô bắt đầu tu luyện.
Vọng Đế Xuất và Tiểu Quỷ Vương thường bay tới vào thời điểm này, vừa chia sẻ những tin đồn chúng nó nghe được từ khu người nha, vừa trông mong nhìn Kha Mỹ Ngu, muốn ăn đồ ăn ngon.
Kha Mỹ Ngu thu bánh quẩy sữa đậu nành Ứng Yến mang từ nhà ăn về vào không gian, sau khi suy nghĩ, cô lấy mấy chiếc bánh hành lá chiên giòn, bánh bao nhân thịt bò nấm và cháo bát bảo thơm ngát nóng hôi hổi.
Vọng Đế Xuất ăn một miếng bánh, uống một miếng cháo, lại ăn một miếng bánh bao, sung sướng đến run đuôi, “Vẫn là đi theo bên người Ngu Bảo Nhi hạnh phúc, mỗi bữa ăn đều không uổng phí.”
Tiểu Quỷ Vương không nếm được, nhưng nó diễn cực kỳ hứng thú, mỗi giây phút đều nghĩ tới khi nào nó lại trở thành người, lúc đó nhất định sẽ đồ ăn ngon khắp thiên hạ, mặc quần áo đẹp, thăm thú hết núi sông rộng lớn, trải nghiệm cuộc sống giàu sang, hạnh phúc.
“Tiểu Uyển có nói gì không?” Kha Mỹ Ngu ăn xong liền ném nho vào miệng.
Tiểu Quỷ Vương cũng mổ nho, hương vị vẫn nhạt nhẽo, không có gì mới mẻ, còn không bằng trở thành quả bóng cho nó chơi: "Cô ấy đương nhiên nguyện ý. Các phương diện của Phòng Tư Duyệt đều rất tốt, cô ấy cũng không kén chọn, chỉ có việc đính hôn là có chút phiền phức.
Nhưng Tiểu Uyển muốn hỏi ý Lư Hướng Kình, nếu không để cô ấy sống lại, Lư Hướng Kình sẽ gặp rắc rối."
Kha Mỹ Ngu gật đầu, quả thật như vậy.
Cô vung tay lên, ngôi nhà đã được trận pháp bao phủ.
Lúc này Kha Mỹ Ngu mới lấy mấy lá bùa ra ném lên trời, sau đó, đôi tay thon dài trắng nõn của cô kéo pháp quyết cực nhanh, linh lực đều bay về phía những lá bùa, dần dần, những lá bùa từ trạng thái rời rạc ban đầu dần dần trở nên có trật tự, trở thành một chiếc ô màu vàng phủ đầy ký hiệu.
Cuối cùng những phù văn đó chợt lóe rồi vụt tắt, ánh sáng nhạt dần rồi đột nhiên rơi vào vòng tay cô.
“Cầm lấy đi, thứ này có thể giúp Tiểu Uyển bước vào giấc mơ của Lư Hướng Kình.”
Vọng Đế Xuất liền hé miệng, chiếc ô bùa liền biến mất tại chỗ.
Đôi mắt của Tiểu Quỷ vương sáng lên, "Ngu Bảo Nhi, nếu tôi trở thành con người, tôi có thể luyện tập phép thuật không?"
Kha Mỹ Ngu nhướng mày nhìn sang.
Tiểu Quỷ Vương không suy nghĩ nhiều ở trước mặt cô, muốn nói cái gì thì nói cái đó: "Ngu Bảo Nhi, tôi là Tiểu Quỷ Vương. Cô nghe cho rõ, tôi đã quen được người khác cung phụng, thực ra năng lực của tôi cũng không có gì nhiều, chỉ dựa vào người khác không nhìn ra được, làm ra vài ba chuyện trộm long tráo phụng mà thôi.
Thủ đoạn bình thường không thể bình thường hơn, sao có thể soạt soạt vài cái lợi hại như cô được?
Nếu có thể trở thành người, chắc chắn không thể lại đi trộm gà trộm chó, nhưng để tồn tại giữa con người như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng…"
Vọng Đế Xuất liên tục gật đầu nói: "Ngu Bảo Nhi, dù sao Hắc Bảo Nhi cũng là Tiểu Quỷ Vương, nhất định phải có biện pháp bảo vệ tính mạng và kiếm ăn đúng chứ? Cô có thể dạy nó vài chiêu, như vậy cũng đủ mang lại lợi ích lâu dài cho nó rồi."
Hai con chim mong đợi nhìn cô.
Kha Mỹ Ngu buồn cười đỡ trán: "Bọn mày càng ngày càng lợi hại, sao bây giờ lại trông cậy vào tao?"
Nhưng cô cũng không nhiều lời, nheo mắt lại bắt đầu lục lọi tàng thư trong không gian.
Trong tiên giới cổ tu, các tu sĩ không tu luyện theo quy tắc, mà thích đi du ngoạn khắp nơi để gặp cơ duyên. Một số tu sĩ còn trực tiếp sử dụng thủ đoạn để g.i.ế.c người cướp của. Chủ nhân đầu tiên của không gian là một nhân vật lợi hại, chính là ác nhân g.i.ế.c người không gớm tay, một tên xấu xa thích cưỡng đoạt, vậy nên trong không gian cũng ngập tràn những thứ hỗn tạp.
Kha Mỹ Ngu rảnh rỗi cũng thích lục lọi vài thứ, nhưng lại thu về được rất nhiều kiến thức.
Đương nhiên ở đây cũng có rất nhiều quyển sách nói về quỷ tu.
Chỉ là Kha Mỹ Ngu không lấy chúng ra mà chỉ hỏi: "Cậu muốn kỹ năng thế nào?"
Tiểu Quỷ Vương nghiêng đầu suy nghĩ nói: "Cho dù sau này tôi có tìm được cơ thể xác thịt, tôi cũng không thể giống như những người bình thường, chia thành ba hồn sáu phách, vậy nên rất dễ bị đạo sĩ có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nhìn ra được. Vì vậy, tôi muốn kỹ năng có thể che giấu thân phận của mình.
Hơn nữa,..." Nó có chút xấu hổ nói: "Tôi là hợp thể của hơn hai trăm đứa trẻ, dù sao thì cũng không phải người bình thường, liệu tôi có thể học thêm một ít kỹ năng phi thiên độn thổ, biến đá thành vàng, hô mưa gọi gió hay không?"
Nghe đến đây, Vọng Đế Xuất không thể bình tĩnh được nữa: "Hắc Bảo Nhi, đây là một ít sao?
Hiện… hiện tại tôi cũng không có nhiều kỹ năng như vậy."
Mỗi lần nhắc đến mình là thần thú, Vọng Đế Xuất lại cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó.
Từ khi ra đời, nó đã bắt đầu chấp hành nhiệm vụ của mình ở thủ đô, hấp thụ tinh hoa của trời đất, không nhận được bất kỳ sự hướng dẫn hay chỉ đạo nào. Nó có thể tồn tại cho đến bây giờ là dựa vào sự hiểu biết của bản thân mình.
Ví dụ như mỗi lần biến hình, nó cũng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, cũng may là nó có xuất phát điểm cao và tư chất tốt.
Tiểu Quỷ Vương hừ một tiếng: "Cậu tưởng tôi là cậu à, suốt ngày chỉ nghĩ đến đồ ăn, người ta cho một viên kẹo cũng giúp người ta làm việc. Nếu tôi là cậu, nói không chừng lịch sử đã thay đổi rồi."
Bị nói trúng tim đen, Vọng Đế Xuất xấu hổ đến mức muốn vùi đầu vào m.ô.n.g mình.